TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30: Đại ma vương Beagle

Tiểu Bạch vì đã thả lỏng nên rất nhanh đã bắt đầu buồn ngủ.

Nó không cần Lâm Lang dỗ dành, chỉ lượn một vòng trong phòng rồi cuối cùng chọn nằm cuộn tròn bên cạnh ghế của Xích Như để ngủ.

Xích Như từ sau chậu nước ngước mắt nhìn nó, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Nó lại gần mình như vậy làm gì? Không lẽ định đợi mình ngủ rồi thừa cơ ăn thịt mình?”

Lâm Lang vừa hâm lại phần đồ ăn mang về vừa cười đáp: “Làm gì có chuyện đó. Nó chỉ cảm thấy ở bên cạnh ngươi thì yên tâm hơn thôi.”

Xích Như vẫn tỏ ra không tin tưởng lắm.

Nhưng thấy con mèo kia quả thực chẳng có hành động gì kỳ lạ, nó cũng mặc kệ, không để tâm nữa.

Lâm Lang thay nước mới cho nó, sau đó mới vội đến trạm chuyển phát nhanh để gửi đồ ăn cho Tiểu Hoa.

Khi cô quay về thì đã tám giờ tối.

Lúc này cô mới vội vàng mở livestream.

Vì gần đây đã hot, lại thêm hôm nay lên hot search, nên chỉ sau hai phút mở stream, lượng người xem đã vượt hơn một nghìn, so với lúc đầu đúng là khác biệt một trời một vực.

---

[Cuối cùng chủ phòng cũng lên sóng rồi! Hôm nay sao trễ thế, huhu, nói 7 giờ mà!]

[Đúng rồi đó! Em chờ đến hoa cũng héo luôn rồi nè!]

[Chủ phòng chiều nay ra ngoài ăn cơm, tiện thể lên cả hot search luôn, chắc là còn chưa xong việc đó, haha em thì rảnh nên ngồi chờ thôi!]

[Cái hot search đó em cũng thấy! Chủ phòng đẹp ghê luôn á!]

[Hối hận quá trời ơi, lúc đó em ăn cơm ở ngay phố đối diện mà không biết, giá mà chạy qua nhìn một cái!]

[Chị nổi tiếng nhanh thiệt! Lượng follow hơn ba trăm ngàn rồi kìa, đỉnh quá!]

[Vậy còn Tiểu Bạch thì sao rồi chị ơi?]

Bình luận cuồn cuộn như sóng vỗ, đến mức khiến Lâm Lang hoa cả mắt.

Tuy nhiên cô vẫn chú ý đến bình luận hỏi thăm về Tiểu Bạch.

“Nó ăn no rồi, đang ngủ đó.” Cô chỉnh lại góc máy quay, chiếu vào Tiểu Bạch đang ngủ ngon lành bên cạnh: “Vì sợ để nó ở đó sẽ bị bắt nạt, nên tôi đưa nó về nhà rồi. Mọi người yên tâm, hiện tại tình trạng của nó rất tốt. Hôm nay hơi trễ, mai tôi sẽ đưa nó đi kiểm tra.”

Dường như để phụ họa lời cô, Tiểu Bạch trở mình lười biếng.

Bụng ngửa lên trời, bốn chân vung vẩy thoải mái.

Thậm chí hai chân trước còn đang đạp nhẹ trong không khí.

Tư thế ngủ dễ chịu như vậy, nhìn là biết nó thật sự cảm thấy an toàn.

Thấy vậy, mọi người trên bình luận cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Lang quay lại camera, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:

“Để nó ngủ đi, chắc nó mệt lắm rồi. Chúng ta bắt đầu mở kết nối đầu tiên hôm nay nhé. À mà, do hôm nay tới trễ, tôi sẽ mở thêm một đạo nữa nha.”

Bình luận lập tức sôi nổi hẳn lên.

---

Không lâu sau, người may mắn đầu tiên đã xuất hiện.

Người đó là một chị gái khoảng chừng 30 tuổi. Quanh chị hơi ồn ào và ánh sáng khá yếu, trông như đang ở ngoài đường.

Thấy mình được lên sóng, chị có phần ngượng ngùng, xoa tay rồi tự giới thiệu: “Chào, chào mọi người! Tôi họ Tống, là chữ Tống trong Đường thi Tống từ đó ạ...”

Lâm Lang nhẹ nhàng gọi chị là “chị Tống”, rồi trấn an: “Không cần căng thẳng đâu, hít thở sâu nào.”

Giọng cô như có ma lực khiến người ta chỉ cần nghe cũng thấy an lòng.

Chị Tống nghe lời, hít thở theo hướng dẫn.

Chẳng mấy chốc, vẻ lo lắng đã tan biến.

“Xin lỗi, lần đầu tiên xuất hiện trước nhiều người thế này nên tôi hơi run...” Chị ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.

Lâm Lang mỉm cười: “Không sao mà, ai cũng vậy thôi. Chị có vấn đề gì muốn nhờ giúp không?”

Nghe vậy, chị Tống lập tức gật đầu lia lịa: “Có có! Là thế này, tôi nuôi một con Beagle, tên là Lục Lạc...”

Nói rồi, chị kéo điện thoại lại gần, chỉnh góc quay.

Một chú chó Beagle ba màu, thân hình săn chắc, tai cụp, đuôi mập xuất hiện trên màn hình.

Bộ lông của nó rất đẹp, giống thuần chủng, đúng chuẩn dáng vẻ một “đại ma vương”.

Lúc đó có vẻ nó vừa vận động xong, vẫn còn thở hổn hển.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Lang trên màn hình, nó đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu tò mò, mũi ngửi ngửi về phía máy quay.

Sau đó nó nằm xuống, hưng phấn sủa mấy tiếng: “Gâu! Gâu gâu!”

Mọi người trên bình luận tò mò nhao nhao hỏi: [Ơ? Nó làm vậy là sao vậy chủ phòng?]

Lâm Lang bật cười: “Nó đang mời tôi chơi cùng đấy. Beagle là giống chó rất tràn đầy năng lượng, chắc nó cảm thấy... chơi vẫn chưa đã?”

Chị Tống lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng luôn! Hôm nay nó như kiểu chơi chưa đủ ấy! Nhưng tôi cũng không biết làm sao, tiểu khu tôi giờ cấm dắt chó đi dạo. Mấy bạn cún hay chơi cùng nó cũng không ra ngoài, tôi có dẫn nó đến công viên nhưng người quá đông, quá ồn ào. Nó chơi một chút là chán, rồi không muốn chơi nữa...”

Nghe vậy, Lâm Lang nghi hoặc: “Tiểu khu cấm dắt chó à?”

Khu bình luận cũng tràn ngập kinh ngạc:

[Gì cơ? Sao bất động sản dám làm vậy?]

[Đúng rồi đó, họ đâu có quyền cấm người dân dắt chó đi? Mọi người còn đóng phí quản lý nữa mà!]

[Thế chó hoang thì sao? Chẳng lẽ cũng cấm?]

[Chắc là do một số người nuôi chó thiếu ý thức nên bị vạ lây rồi...]

[Nhưng mà cấm luôn thì có phần quá đáng thật đó...]

Chị Tống bất đắc dĩ thở dài: “Thật ra tụi tôi cũng từng khiếu nại rồi, nhưng mà...”

Chị cắn môi, rồi nghiêm túc nói: “Phải nói là cũng có một số người nuôi chó không đúng. Lục Lạc nhà tôi tuy nghịch ngợm thật, nhưng bình thường nó rất nghe lời. Vậy mà mấy ngày gần đây, nó cứ ra ngoài là đào đất tơi bời. Từ thảm cỏ khuôn viên, cây cảnh, đến vườn rau nhỏ của người ta, không chỗ nào nó tha. Không chỉ riêng Lục Lạc, hàng xóm nhà tôi nuôi Golden, gần đây cũng toàn ra ngoài đào đất.”

Chị thở dài nhìn chú chó vẫn đang tung tăng chơi một mình: “Bọn tôi có đánh mắng, nó vẫn không nghe. Thậm chí có lần nó còn... rủ thêm mấy con khác cùng nhau đào đất!”

Do hành vi này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cư dân khác, nên ban quản lý mới ra lệnh cấm chó trong khu.

Tuy có hơi cực đoan, nhưng...

Chị Tống và những người nuôi chó khác cũng chẳng thể phản bác được.

Dù sao lỗi cũng là ở họ.

Nghĩ đến đây, chị Tống không khỏi rầu rĩ.

Chị không hiểu vì sao chú chó vốn rất ngoan ngoãn, giờ lại trở nên "nổi loạn" như vậy?

Không chỉ một con mà cả đàn chó trong khu đều như vậy, chẳng lẽ... chúng đã lập thành một liên minh đào đất?

Nhưng lý do là gì chứ?

Đúng lúc chị còn đang rối rắm, Lâm Lang trong phòng livestream chợt kinh ngạc hỏi: “Gần đây trong khu của chị có con chó nào qua đời không?”

Chị Tống ngẩng đầu, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Có, là một con chó nhỏ, giống Pekingese...”

Lâm Lang khẽ gật đầu: “Vậy thì đúng rồi. Đám chó con không phải nghịch ngợm đâu, chúng đang cố gắng tìm kiếm và chôn giấu độc dược.”

8

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.