TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6: Thiên Cơ Giáng Thế

Mười ba năm trước.

Một cơn giông bão kỳ lạ đã kéo dài suốt mấy ngày đêm.

Buổi tối ngày thứ ba của cơn giông bão. Bầu trời phương Bắc bên ngoài Ngự Long Tông trở nên u ám khác thường. Gió gào rú, sấm sét rền vang, mây đen cuộn xoáy như muốn xé rách cả bầu trời.

Dưới mái hiên của một căn nhà tranh đơn sơ giữa rừng sâu.

Lão Triệu, Thương Vương Cô Ảnh – Triệu Vô Ưu, chắp tay sau lưng đứng lặng, ánh mắt thâm trầm nhìn lên bầu trời u ám, sắc mặt đầy vẻ âu lo.

Tu vi đã đạt Đại Thừa Cảnh đỉnh phong, chỉ còn nửa bước là có thể phi thăng Tiên Giới. Tuổi thọ của lão đã vượt quá trăm năm, thời khắc phi thăng lại càng gấp rút hơn. Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt khiến lòng lão bất an một cách khó hiểu, như thể có thứ gì đó khủng khϊếp sắp giáng hạ.

— Đây là cảm giác gì? Vì sao càn khôn lại khuấy động?

Lão lẩm bẩm.

Bất ngờ, chín đạo sấm sét khổng lồ giáng xuống khu rừng cách lão chừng hai mươi dặm.

Tạo nên một vụ nổ kinh thiên động địa. Mặt đất rung chuyển. Gió lốc cuốn phăng. Khói bụi bốc cao ngút trời. Cả khu rừng trong bán kính mười dặm bị quét sạch, không còn lấy một cọng cỏ, một dấu vết sinh linh nào tồn tại.

Sắc mặt lão Triệu đại biến.

— Đây là… Cửu Lôi Dị Tượng? Không lẽ trời muốn tái lập thiên mệnh?

Lão Triệu cả kinh, chưa kịp suy nghĩ thì từ trung tâm hố sâu, một đạo ánh sáng vàng chói bắn thẳng lên trời, xé rách từng tầng mây.

— Là thiên cơ giáng thế sao?

Không đợi thêm giây nào. Bóng dáng lão lập tức biến mất khỏi mái hiên, xé gió lao đi.

Trong nháy mắt đã xuất hiện tại tâm hố. Trước mắt lão là một đứa trẻ sơ sinh, thân thể nhỏ bé, tay nắm chặt nửa mảnh ngọc bội màu xanh ngọc bích.

— Một đứa trẻ sinh ra từ tâm lôi kiếp?

Ngay lúc ấy, một luồng khí tức khác cũng vừa kéo đến. Trên bầu trời vang lên tiếng cười khẽ.

— Ông cũng đến?

Một thân ảnh mặc trường bào màu mực, tay cầm bút trúc, khí thế ngập trời liền đáp xuống bên cạnh lão Triệu.

Chính là Tông chủ Ngự Long Tông – Trác Trường Phong, kẻ được xưng là Quỷ Bút Thiên Y, người có thể dùng bút thay kiếm, dùng chữ trấn thiên. Khí tức mạnh mẽ ngang với lão Triệu.

Lão Triệu không quay đầu, chỉ thản nhiên đáp.

— Ta đến còn nhanh hơn lão quỷ nhà ngươi một bước.

Trác Trường Phong nhíu mày.

— Ta còn tưởng Thương Vương Cô Ảnh ngươi chẳng hứng thú với những chuyện thế này.

— Thiên cơ động, ta sao có thể làm ngơ? Tưởng đâu là cơ duyên hay linh bảo gì đó, ai ngờ lại chỉ là một đứa trẻ. Phiền phức.

Trác Trường Phong cười khẩy.

— Vừa giáng xuống ta đã nhìn ra là sinh mệnh, ông còn tưởng pháp bảo. Đúng là đầu óc chậm chạp.

Lão Triệu hừ nhẹ, ánh mắt thoáng vẻ thất vọng.

— Lại là một đứa trẻ. Tưởng có được chí bảo trời ban, hóa ra công cốc. Nhường lại cho ngươi đấy, ta đi đây.

Lão vừa quay lưng, đứa trẻ đột nhiên phát ra một luồng khí tức kinh người. Trong khoảnh khắc, thiên địa như ngừng lại, khí lưu bị ép lùi ra xa, cỏ cây lay động.

Hai vị cường giả lập tức biến sắc.

— Cái gì? Khí tức này?

Lão Triệu kinh hãi, lập tức vươn tay ôm lấy đứa trẻ rồi bay thẳng vào sâu trong rừng già.

— Này?

Lão Trác thoáng ngẩn người.

Rồi nhanh chóng phát hiện dưới đất còn sót lại một quyển sách cổ, bìa ngoài phủ đầy bụi bặm, trên mặt có khắc những ký tự lạ chưa từng thấy.

Lão nhặt lên.

— Hử? Còn sót lại thứ gì đây?

Không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo lão Triệu. Hai bóng người nhanh chóng rời khỏi hiện trường, lướt qua trăm dặm đến một vách núi hẻo lánh.

Đến nơi, cả hai hạ thân xuống một tảng đá cao, nơi linh khí mỏng manh, khó bị người khác phát hiện.

Lão Trác nghi hoặc nhìn lão Triệu, thấp giọng hỏi.

— Đó không phải là pháp bảo thần khí, sao ông còn giữ lấy?

Lão Triệu nghiêm túc đáp.

— Đứa trẻ này không tầm thường. Khí tức vừa rồi, có thể là tiên khí, thậm chí còn hơn thế, không phải phàm thai. Nếu không mang đi ngay, chẳng bao lâu nữa, đám lão quái vật trong các đại tông môn khác sẽ kéo tới tranh đoạt. Khi ấy, phiền phức không nhỏ.

Lão Trác cười khẩy.

— Chẳng phải vừa rồi ông chê nó là phiền phức sao?

Lão Triệu hừ lạnh.

— Đây còn hơn cả pháp bảo thần binh. Đã vào tay ta, thì là của ta.

— Ta không thèm tranh với ông làm gì.

Lão Trác cười lạnh một tiếng liền ném quyển sách qua.

— Cầm lấy. Vừa nãy thấy còn sót lại bên cạnh đứa bé, chắc có liên quan.

Lão Triệu đón lấy, khẽ nhíu mày.

— Công pháp? Đây là chữ gì?

Lão Trác lắc đầu.

— Không nhận ra, ta cũng không đọc được.

Lão Triệu cười nhạt, trêu chọc.

— Đường đường là Quỷ Bút, mấy chữ ngoằn ngoèo cũng không hiểu, thật mất mặt.

— Hừ! Chẳng phải ông cũng vậy? Còn dám chê người khác? Ông giỏi thì tự đọc đi.

Trác Trường Phong bực bội đáp.

Lão Triệu bật cười sảng khoái. Lão lật giở vài trang sách nhưng quả thực không hiểu nổi những ký tự kỳ bí kia.

Trác Trường Phong thu lại vẻ giận dữ, phất tay áo nói.

— Đứa trẻ đó, ta không tranh. Tự ông lo liệu đi. Ta còn việc ở tông môn.

Dứt lời, lão lắc tay áo, bóng người biến mất vào không trung.

Chỉ còn lại lão Triệu đứng lặng, ánh mắt trầm ngâm nhìn đứa bé trong lòng.

— Con đến từ trời, không phụ mẫu, vậy từ nay ta gọi con là Lạc Thần.

Nói rồi, lão hóa thành một luồng gió, mang theo đứa trẻ bí ẩn rời xa thế tục.

Từ đó, một bí ẩn bị chôn vùi.

Cám ơn các bạn đã đọc!

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.