0 chữ
Chương 4
Chương 4: Sóng Ngầm Khởi Động
Trên con đường mòn uốn lượn dẫn lên sườn núi, Lạc Thần thong thả bước đi, ánh mắt kiên định, tay nắm chặt ba tấm thẻ nhiệm vụ vừa nhận. Khuôn mặt cậu không hề lộ vẻ lo lắng, ngược lại còn có phần bình thản. Thuở sống cùng gia gia trong núi, ngày nào cậu cũng đối mặt yêu thú để sinh tồn, những việc thế này chẳng khiến cậu bận tâm.
Chợt từ phía xa, bên khúc sông uốn lượn, vang lên tiếng cười khó ưa xen lẫn tiếng nước bì bõm.
Trên nhánh cây rủ sát bờ, một kẻ mặc áo xanh ngồi vắt vẻo, miệng ngậm lá cỏ. Ánh mắt hắn lười nhác nhưng gian xảo. Dưới sông, bốn tên đệ tử ngoại môn đang loay hoay bắt cá cho hắn, nhìn chẳng khác gì người hầu.
Kẻ ngồi trên cây chính là Giang Quân, tên du côn từng bị Lạc Thần cản trở khi đang bắt nạt Hàn Thiên và Hạ Hạ.
Thấy Lạc Thần đi tới, hắn lập tức nhảy xuống, đứng chặn ngang đường, cười gằn.
— Đúng là oan gia ngõ hẹp! Lần này không có ai cứu ngươi đâu.
Hắn quát lớn. Bốn tên đồng bọn bỏ cá, chạy nhanh lên bờ, vây quanh Lạc Thần. Không ai để ý, ánh mắt Lạc Thần từ đầu đến cuối vẫn hết sức bình thản, thậm chí có phần hờ hững.
— Ngươi là ai?
Câu hỏi của Lạc Thần khiến Giang Quân sững người, như thể bị tạt một gáo nước lạnh.
— Ngươi… ngươi không biết ta là ai sao?
Lạc Thần nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên.
— Không biết.
Câu trả lời chân thật ấy lại càng khiến Giang Quân tức đến đỏ mặt.
— Giang Quân ta, cháu đích tôn Giang gia! Ở Hiên Thành này, thấy ta như thấy hổ, kẻ biết điều đều phải nể ba phần!
Nhưng Lạc Thần chỉ lắc đầu.
— Ta không biết Giang gia là ai.
Từ nhỏ sống nơi núi rừng hoang dã, ngoại trừ gia gia và yêu thú, Lạc Thần chưa từng nghe đến thế lực hay danh gia vọng tộc nào ở chốn thành trì.
Giang Quân giận đến mức cả người run lên, gằn giọng quát lớn.
— Ngươi đúng là tên nhà quê! Được, hôm nay ta sẽ dạy ngươi thế nào là quy củ trong tông môn! Mau giao hết vật phẩm vừa nhận ra đây! Nếu ngoan ngoãn, ta còn cân nhắc tha cho ngươi.
Lạc Thần khẽ nhếch mép cười.
— Nếu không thì sao?
Giọng nói bình thản nhưng lại lạnh như nước len vào tận da thịt.
Giang Quân gầm lên.
— Các ngươi, xông lên! Cướp sạch cho ta!
Bốn tên đồng bọn lập tức lao vào, kẻ vung nắm đấm, người rút trủy thủ giấu trong tay áo. Nhưng tất cả chỉ là trò hề.
Chỉ trong chớp mắt, bóng người lướt qua, quyền cước như gió cuốn. Một tên bị đá văng vào gốc cây, miệng hộc máu. Hai tên bị chặn tay bẻ ngược, ngã lăn ra đất rêи ɾỉ. Tên cuối cùng chưa kịp vung tay đã bị đánh bật ngửa.
Chưa đến mười hơi thở, cả bốn tên nằm sõng soài, rên xiết như cá mắc cạn.
Lạc Thần phủi nhẹ tay áo, chậm rãi tiến về phía Giang Quân, từng bước như dẫm lên lòng tự trọng của kẻ ngạo mạn kia.
Giang Quân tái mặt, hai chân run lẩy bẩy, miệng lắp bắp.
— Ngươi… ngươi là yêu quái à? Ta… ta không cần gì cả! Mau đi đi! Đυ.ng vào ta, Giang gia sẽ không tha cho ngươi đâu!
Hắn vừa nói hết câu, Lạc Thần đã bước tới, thẳng tay đấm vào mặt hắn. Giang Quân ngã gục xuống, bất tỉnh.
Lạc Thần cúi xuống, lấy sạch nhẫn trữ vật và linh thạch của năm kẻ kia, ánh mắt không chút dao động.
— Ngươi muốn bị đánh, ta cho ngươi toại nguyện. Phần lễ vật này, xem như thù lao.
Nói xong, cậu quay người sải bước vào rừng sâu, để lại năm kẻ thảm hại nằm lăn lóc dưới tán cây, trông chẳng khác gì rác rưởi sau cơn mưa.
Trên một cành cây cao cách đó không xa, một bóng người áo tím lặng lẽ quan sát toàn bộ sự việc.
Chính là nữ chấp sự ban sáng.
Bên cạnh nàng, lão hoang đồng không biết đã xuất hiện từ khi nào, tay cầm hồ lô rượu, ánh mắt lười biếng nhưng sâu không lường được.
— Thế nào? Ngươi vẫn cho là hắn tầm thường?
Nữ chấp sự khẽ nhíu mày.
— Ra tay gọn gàng, xuống lực chính xác, không thừa không thiếu. Dù chỉ mới Luyện Khí tầng một nhưng có thể hạ bốn người Luyện Khí tầng hai trong chớp mắt, không phải phế vật.
Lão hoang đồng bật cười, hớp một ngụm rượu.
— Lão Triệu quả nhiên không làm ta thất vọng. Đưa đến một mầm non thú vị, chẳng biết sẽ gây ra sóng gió gì.
Nữ chấp sự trầm giọng.
— Nhưng chỉ với thực lực đó, vẫn chưa đủ để bước lêи đỉиɦ cao.
Lão hoang đồng lười biếng đáp.
— Ta đâu nói hắn sẽ bước lêи đỉиɦ cao. Ý ta chỉ nói, hắn sẽ khuấy động mặt hồ phẳng lặng này. Còn về sau, là rồng hay là giun, phải xem chính hắn thôi.
Nói rồi, lão nhảy xuống đất, rảo bước quay về Đường Môn, vừa đi vừa lẩm bẩm.
— Thời đại này sắp loạn rồi, đúng là sóng gió lớn, sóng gió lớn thật.
Nữ chấp sự đứng yên thật lâu, ánh mắt phức tạp. Cuối cùng cũng lặng lẽ rời đi, để lại ngọn gió lạnh thổi qua, cuốn bay mấy chiếc lá úa tàn.
Cám ơn các bạn đã đọc!
Chợt từ phía xa, bên khúc sông uốn lượn, vang lên tiếng cười khó ưa xen lẫn tiếng nước bì bõm.
Trên nhánh cây rủ sát bờ, một kẻ mặc áo xanh ngồi vắt vẻo, miệng ngậm lá cỏ. Ánh mắt hắn lười nhác nhưng gian xảo. Dưới sông, bốn tên đệ tử ngoại môn đang loay hoay bắt cá cho hắn, nhìn chẳng khác gì người hầu.
Kẻ ngồi trên cây chính là Giang Quân, tên du côn từng bị Lạc Thần cản trở khi đang bắt nạt Hàn Thiên và Hạ Hạ.
Thấy Lạc Thần đi tới, hắn lập tức nhảy xuống, đứng chặn ngang đường, cười gằn.
Hắn quát lớn. Bốn tên đồng bọn bỏ cá, chạy nhanh lên bờ, vây quanh Lạc Thần. Không ai để ý, ánh mắt Lạc Thần từ đầu đến cuối vẫn hết sức bình thản, thậm chí có phần hờ hững.
— Ngươi là ai?
Câu hỏi của Lạc Thần khiến Giang Quân sững người, như thể bị tạt một gáo nước lạnh.
— Ngươi… ngươi không biết ta là ai sao?
Lạc Thần nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên.
— Không biết.
Câu trả lời chân thật ấy lại càng khiến Giang Quân tức đến đỏ mặt.
— Giang Quân ta, cháu đích tôn Giang gia! Ở Hiên Thành này, thấy ta như thấy hổ, kẻ biết điều đều phải nể ba phần!
Nhưng Lạc Thần chỉ lắc đầu.
— Ta không biết Giang gia là ai.
Từ nhỏ sống nơi núi rừng hoang dã, ngoại trừ gia gia và yêu thú, Lạc Thần chưa từng nghe đến thế lực hay danh gia vọng tộc nào ở chốn thành trì.
— Ngươi đúng là tên nhà quê! Được, hôm nay ta sẽ dạy ngươi thế nào là quy củ trong tông môn! Mau giao hết vật phẩm vừa nhận ra đây! Nếu ngoan ngoãn, ta còn cân nhắc tha cho ngươi.
Lạc Thần khẽ nhếch mép cười.
— Nếu không thì sao?
Giọng nói bình thản nhưng lại lạnh như nước len vào tận da thịt.
Giang Quân gầm lên.
— Các ngươi, xông lên! Cướp sạch cho ta!
Bốn tên đồng bọn lập tức lao vào, kẻ vung nắm đấm, người rút trủy thủ giấu trong tay áo. Nhưng tất cả chỉ là trò hề.
Chỉ trong chớp mắt, bóng người lướt qua, quyền cước như gió cuốn. Một tên bị đá văng vào gốc cây, miệng hộc máu. Hai tên bị chặn tay bẻ ngược, ngã lăn ra đất rêи ɾỉ. Tên cuối cùng chưa kịp vung tay đã bị đánh bật ngửa.
Chưa đến mười hơi thở, cả bốn tên nằm sõng soài, rên xiết như cá mắc cạn.
Giang Quân tái mặt, hai chân run lẩy bẩy, miệng lắp bắp.
— Ngươi… ngươi là yêu quái à? Ta… ta không cần gì cả! Mau đi đi! Đυ.ng vào ta, Giang gia sẽ không tha cho ngươi đâu!
Hắn vừa nói hết câu, Lạc Thần đã bước tới, thẳng tay đấm vào mặt hắn. Giang Quân ngã gục xuống, bất tỉnh.
Lạc Thần cúi xuống, lấy sạch nhẫn trữ vật và linh thạch của năm kẻ kia, ánh mắt không chút dao động.
— Ngươi muốn bị đánh, ta cho ngươi toại nguyện. Phần lễ vật này, xem như thù lao.
Nói xong, cậu quay người sải bước vào rừng sâu, để lại năm kẻ thảm hại nằm lăn lóc dưới tán cây, trông chẳng khác gì rác rưởi sau cơn mưa.
Trên một cành cây cao cách đó không xa, một bóng người áo tím lặng lẽ quan sát toàn bộ sự việc.
Chính là nữ chấp sự ban sáng.
Bên cạnh nàng, lão hoang đồng không biết đã xuất hiện từ khi nào, tay cầm hồ lô rượu, ánh mắt lười biếng nhưng sâu không lường được.
— Thế nào? Ngươi vẫn cho là hắn tầm thường?
Nữ chấp sự khẽ nhíu mày.
— Ra tay gọn gàng, xuống lực chính xác, không thừa không thiếu. Dù chỉ mới Luyện Khí tầng một nhưng có thể hạ bốn người Luyện Khí tầng hai trong chớp mắt, không phải phế vật.
Lão hoang đồng bật cười, hớp một ngụm rượu.
— Lão Triệu quả nhiên không làm ta thất vọng. Đưa đến một mầm non thú vị, chẳng biết sẽ gây ra sóng gió gì.
Nữ chấp sự trầm giọng.
— Nhưng chỉ với thực lực đó, vẫn chưa đủ để bước lêи đỉиɦ cao.
Lão hoang đồng lười biếng đáp.
— Ta đâu nói hắn sẽ bước lêи đỉиɦ cao. Ý ta chỉ nói, hắn sẽ khuấy động mặt hồ phẳng lặng này. Còn về sau, là rồng hay là giun, phải xem chính hắn thôi.
Nói rồi, lão nhảy xuống đất, rảo bước quay về Đường Môn, vừa đi vừa lẩm bẩm.
— Thời đại này sắp loạn rồi, đúng là sóng gió lớn, sóng gió lớn thật.
Nữ chấp sự đứng yên thật lâu, ánh mắt phức tạp. Cuối cùng cũng lặng lẽ rời đi, để lại ngọn gió lạnh thổi qua, cuốn bay mấy chiếc lá úa tàn.
Cám ơn các bạn đã đọc!
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
