0 chữ
Chương 1
Chương 1: Bước Chân Xuống Núi
Tận sâu trung tâm vũ trụ, nơi ánh sáng cũng phải cúi mình trước bóng tối vô tận, tồn tại một tòa Thần Điện cổ xưa. Nơi đó, chín vị thần canh giữ số mệnh, nắm giữ sinh tử của muôn loài.
Cách đó vô vàn vùng sao, về hướng nam xa xôi, có một vùng đất hẻo lánh nằm ở rìa thế giới, tên gọi Lục Châu.
Lục Châu được chia thành sáu vùng lớn gồm: Đại Thổ, Man Hãn, Kỳ Nam, Hoa Tây, Bắc Vực và Nam Cung. Mỗi vùng là một cõi riêng biệt, có dân cư, văn hóa và chủng tộc khác nhau. Nhưng tất cả đều có một điểm chung là khi bước sang tuổi mười ba, thiếu niên, thiếu nữ sẽ được đưa vào các tông môn để bắt đầu con đường tu luyện.
Trên một đỉnh núi vắng vẻ, nằm sâu trong rặng núi Đại Thổ Châu, có một căn nhà tranh đơn sơ nép mình dưới tán cổ thụ. Gió núi l*иg lộng, cuốn theo tiếng lạch cạch của chiếc xe ngựa chất đầy lương khô, quần áo và vài món đồ cũ kỹ.
— Lạc Thần, con chuẩn bị xong chưa?
Tiếng gọi vọng ra từ phía sau xe. Một ông lão tóc bạc điểm đen, ánh mắt hiền hậu mà sắc bén, đang cẩn thận kiểm tra lại hành lý. Đó là lão Triệu, ông nội của Lạc Thần.
Từ trong nhà, giọng nói trong trẻo của một thiếu niên vang lên.
— Dạ xong rồi, gia gia! Mình đi Hiên Thành thôi.
Lạc Thần lao ra sân, nắm chặt tay giơ cao như đấm vào không khí, khuôn mặt rạng rỡ, tràn đầy phấn khởi.
Hôm nay là sinh nhật thứ mười ba của Lạc Thần, cột mốc quan trọng mở ra con đường tu luyện.
Hai ông cháu leo lên xe ngựa, bắt đầu cuộc hành trình vượt núi dài ngày. Bánh xe lăn đều qua những con đường đất đá gập ghềnh, từng bước rời xa mái nhà thân thuộc.
— Gia gia, Hiên Thành có to lớn không?
Lạc Thần hồn nhiên hỏi.
— Lớn chứ, lớn hơn cả mười cái sơn làng mình cộng lại. Nơi đó có trăm tông môn, người người đều tu luyện, linh khí tràn ngập.
Lạc Thần ngước nhìn bầu trời cao vυ"t, trong mắt ánh lên tia khao khát. Gia gia vẫn thường kể những câu chuyện về các tu sĩ bay lên trời, chui xuống đất, điều khiển kiếm bay, hóa rồng, hái sao. Và hôm nay, cậu chính thức đặt bước chân đầu tiên lên con đường ấy.
— Gia gia, nếu con tu luyện giỏi, con có thể tìm lại phụ mẫu của mình không?
Lão Triệu trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó, ông lặng lẽ lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội tròn, nhưng chỉ còn lại một nửa. Màu xanh ngọc bích, to bằng lòng bàn tay, trên bề mặt khắc những hoa văn thần bí, cổ xưa chưa ai từng thấy.
Ông ngắm nghía hồi lâu rồi mới đưa ra trước mặt Lạc Thần.
— Đây là thứ duy nhất ta nghĩ là phụ mẫu con để lại.
Lạc Thần kinh ngạc nhìn ngọc bội. Vừa chạm tay vào, cậu lập tức cảm nhận được một luồng khí quen thuộc lan khắp cơ thể. Nhưng cậu không biết rõ đó là cảm giác gì.
— Một ngày nào đó, khi con đủ mạnh, có thể con sẽ tìm được người đang giữ nửa còn lại.
Lạc Thần siết chặt miếng ngọc trong tay, ánh mắt lóe lên tia kiên định. Trong lòng, một ngọn lửa âm thầm bùng cháy.
Hai ngày trôi qua. Sau hành trình đầy nhọc nhằn, xe ngựa của họ cuối cùng cũng lăn bánh tới ngoại ô Hiên Thành, trung tâm tu luyện lớn nhất của Đại Thổ Châu.
Hiên Thành hoàn toàn vượt xa mọi tưởng tượng của Lạc Thần. Đường phố rộng lớn, nhà cửa san sát, những tòa tháp cao ngút như muốn đâm thủng trời xanh. Người qua lại đông đúc, quần áo rực rỡ, có người đứng trên kiếm bay, có yêu thú to lớn kéo xe, linh khí dày đặc lan tỏa khắp không gian.
Lạc Thần nhìn khắp nơi, mắt tròn xoe, miệng không ngừng trầm trồ. Cậu nghiêng người ra ngoài, khiến xe ngựa rung lắc.
— Lạc Thần, ngồi yên kẻo ngã đấy.
— Ở đây đẹp quá gia gia ơi!
Lão Triệu chỉ lắc đầu cười, trong mắt thoáng qua nét phức tạp. Như nhớ, như lo, như kỳ vọng.
Tiếng vó thú dồn dập bất ngờ vang lên từ phía sau. Người dân hai bên đường vội nép sát vào lề. Lão Triệu nhanh chóng kéo dây cương, cho xe ngựa tấp sang một bên.
— Ngươi không có mắt à? Còn không mau tránh đường!
Vì đi chậm, hai ông cháu bị một tên béo cưỡi mãnh thú quát mắng.
Đoàn người cưỡi trên mãnh thú hai đầu lao qua. Dẫn đầu là một thiếu nữ áo trắng, ngồi vắt vẻo trên lưng mãnh thú cao lớn, dáng ngồi kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng.
Khi ngang qua xe Lạc Thần, thiếu nữ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt thoáng qua cậu rồi nhanh chóng rời đi.
— Gia gia, họ là ai vậy?
— Người của Hoa Kiếm Tông. Có lẽ đang đón một người tài giỏi nào đó.
— Con cũng muốn vào Hoa Kiếm Tông. Được không gia gia?
Lão Triệu bật cười.
— Tông môn đó chưa đủ tư cách dạy cháu của ta. Ta đưa con đến một nơi mà kiếm cũng phải cúi đầu.
Lạc Thần tròn mắt kinh ngạc, trong lòng trào dâng cảm xúc vừa hưng phấn vừa hồi hộp.
Khi đoàn người của Hoa Kiếm Tông khuất bóng, phố xá lập tức náo nhiệt trở lại. Hai ông cháu tiếp tục tiến về nơi số phận đang chờ đón.
Cám ơn các bạn đã đọc!
Cách đó vô vàn vùng sao, về hướng nam xa xôi, có một vùng đất hẻo lánh nằm ở rìa thế giới, tên gọi Lục Châu.
Lục Châu được chia thành sáu vùng lớn gồm: Đại Thổ, Man Hãn, Kỳ Nam, Hoa Tây, Bắc Vực và Nam Cung. Mỗi vùng là một cõi riêng biệt, có dân cư, văn hóa và chủng tộc khác nhau. Nhưng tất cả đều có một điểm chung là khi bước sang tuổi mười ba, thiếu niên, thiếu nữ sẽ được đưa vào các tông môn để bắt đầu con đường tu luyện.
Trên một đỉnh núi vắng vẻ, nằm sâu trong rặng núi Đại Thổ Châu, có một căn nhà tranh đơn sơ nép mình dưới tán cổ thụ. Gió núi l*иg lộng, cuốn theo tiếng lạch cạch của chiếc xe ngựa chất đầy lương khô, quần áo và vài món đồ cũ kỹ.
Tiếng gọi vọng ra từ phía sau xe. Một ông lão tóc bạc điểm đen, ánh mắt hiền hậu mà sắc bén, đang cẩn thận kiểm tra lại hành lý. Đó là lão Triệu, ông nội của Lạc Thần.
Từ trong nhà, giọng nói trong trẻo của một thiếu niên vang lên.
— Dạ xong rồi, gia gia! Mình đi Hiên Thành thôi.
Lạc Thần lao ra sân, nắm chặt tay giơ cao như đấm vào không khí, khuôn mặt rạng rỡ, tràn đầy phấn khởi.
Hôm nay là sinh nhật thứ mười ba của Lạc Thần, cột mốc quan trọng mở ra con đường tu luyện.
Hai ông cháu leo lên xe ngựa, bắt đầu cuộc hành trình vượt núi dài ngày. Bánh xe lăn đều qua những con đường đất đá gập ghềnh, từng bước rời xa mái nhà thân thuộc.
— Gia gia, Hiên Thành có to lớn không?
Lạc Thần hồn nhiên hỏi.
— Lớn chứ, lớn hơn cả mười cái sơn làng mình cộng lại. Nơi đó có trăm tông môn, người người đều tu luyện, linh khí tràn ngập.
— Gia gia, nếu con tu luyện giỏi, con có thể tìm lại phụ mẫu của mình không?
Lão Triệu trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó, ông lặng lẽ lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội tròn, nhưng chỉ còn lại một nửa. Màu xanh ngọc bích, to bằng lòng bàn tay, trên bề mặt khắc những hoa văn thần bí, cổ xưa chưa ai từng thấy.
Ông ngắm nghía hồi lâu rồi mới đưa ra trước mặt Lạc Thần.
— Đây là thứ duy nhất ta nghĩ là phụ mẫu con để lại.
Lạc Thần kinh ngạc nhìn ngọc bội. Vừa chạm tay vào, cậu lập tức cảm nhận được một luồng khí quen thuộc lan khắp cơ thể. Nhưng cậu không biết rõ đó là cảm giác gì.
Lạc Thần siết chặt miếng ngọc trong tay, ánh mắt lóe lên tia kiên định. Trong lòng, một ngọn lửa âm thầm bùng cháy.
Hai ngày trôi qua. Sau hành trình đầy nhọc nhằn, xe ngựa của họ cuối cùng cũng lăn bánh tới ngoại ô Hiên Thành, trung tâm tu luyện lớn nhất của Đại Thổ Châu.
Hiên Thành hoàn toàn vượt xa mọi tưởng tượng của Lạc Thần. Đường phố rộng lớn, nhà cửa san sát, những tòa tháp cao ngút như muốn đâm thủng trời xanh. Người qua lại đông đúc, quần áo rực rỡ, có người đứng trên kiếm bay, có yêu thú to lớn kéo xe, linh khí dày đặc lan tỏa khắp không gian.
Lạc Thần nhìn khắp nơi, mắt tròn xoe, miệng không ngừng trầm trồ. Cậu nghiêng người ra ngoài, khiến xe ngựa rung lắc.
— Lạc Thần, ngồi yên kẻo ngã đấy.
— Ở đây đẹp quá gia gia ơi!
Lão Triệu chỉ lắc đầu cười, trong mắt thoáng qua nét phức tạp. Như nhớ, như lo, như kỳ vọng.
Tiếng vó thú dồn dập bất ngờ vang lên từ phía sau. Người dân hai bên đường vội nép sát vào lề. Lão Triệu nhanh chóng kéo dây cương, cho xe ngựa tấp sang một bên.
— Ngươi không có mắt à? Còn không mau tránh đường!
Vì đi chậm, hai ông cháu bị một tên béo cưỡi mãnh thú quát mắng.
Đoàn người cưỡi trên mãnh thú hai đầu lao qua. Dẫn đầu là một thiếu nữ áo trắng, ngồi vắt vẻo trên lưng mãnh thú cao lớn, dáng ngồi kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng.
Khi ngang qua xe Lạc Thần, thiếu nữ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt thoáng qua cậu rồi nhanh chóng rời đi.
— Gia gia, họ là ai vậy?
— Người của Hoa Kiếm Tông. Có lẽ đang đón một người tài giỏi nào đó.
— Con cũng muốn vào Hoa Kiếm Tông. Được không gia gia?
Lão Triệu bật cười.
— Tông môn đó chưa đủ tư cách dạy cháu của ta. Ta đưa con đến một nơi mà kiếm cũng phải cúi đầu.
Lạc Thần tròn mắt kinh ngạc, trong lòng trào dâng cảm xúc vừa hưng phấn vừa hồi hộp.
Khi đoàn người của Hoa Kiếm Tông khuất bóng, phố xá lập tức náo nhiệt trở lại. Hai ông cháu tiếp tục tiến về nơi số phận đang chờ đón.
Cám ơn các bạn đã đọc!
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
