0 chữ
Chương 95
Chương 95
"Cũng đúng. Cái vẻ hoang dã, bất cần của cô ta từ vùng quê mang lên, thật sự không dám khen. Quá coi thường người khác rồi, chỉ riêng thái độ của cô ta đối với Ôn Bách Tường thôi, sớm muộn gì cũng bị gửi về quê lại thôi."
Ôn Nhan ngồi trước bàn dài bày đầy rượu, nhìn những tiểu thư danh giá trước đây từng bị cô ta lấn át, giờ được mời hết người này đến người khác vào giữa sàn nhảy.
Trước đây, mỗi buổi tiệc cô ta tham dự, cô ta đều là người nổi bật được vây quanh, các quý ông đều xếp hàng mời cô ta khiêu vũ.
Còn hiện tại, cô ta trở thành người duy nhất không được ai ngó ngàng tới.
Khi Ôn Lê công khai trước mặt tất cả khách mời nói mình là thiên kim thật, cô ta là thiên kim giả, ánh mắt mọi người nhìn cô ta đều thay đổi.
Sau khi địa điểm tiệc được chuyển ra sân sau, Ôn Nhan đã cố tình tránh né đám đông. Dù cô ta có cố gắng duy trì phong độ thì cũng chỉ thêm trò cười.
Ôn Lê, tôi sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay.
Cô ta vô cảm nhìn bóng người trên ban công.
Đang lúc thất thần, cục than đen đang lang thang ngoài sân bỗng lọt vào tầm mắt cô ta. Sắc mặt Ôn Nhan khẽ biến đổi, sau đó cô ta đứng dậy rời đi.
Cô ta đi ra khỏi tầm nhìn của Ôn Lê.
Chẳng bao lâu sau, nữ giúp việc A Tịnh xuất hiện bên cạnh cô ta: "Đại tiểu thư, cô gọi tôi có chuyện gì ạ?"
Ôn Nhan khẽ hất cằm về phía Hắc Tướng Quân cách đó không xa: "Cô đi mang con chó của nhị tiểu thư xuống đi, đừng để nó làm phiền khách."
Hắc Tướng Quân lần đầu tiên thấy cảnh tượng lớn như vậy, vừa phấn khích lại vừa có chút rụt rè, chỉ dám loanh quanh ở vòng ngoài chứ không dám lại gần đám đông. Thỉnh thoảng nó lại ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Ôn Lê trên ban công, vừa tự cổ vũ mình.
Nó luồn qua gầm bàn, tiến lên một chút, vừa lúc tự hào vì đã bước được bước đầu tiên thì một bóng người đi về phía nó…
Và lúc này, một chiếc Maybach màu đen dừng lại ngoài cổng nhà họ Ôn.
Người đàn ông bước xuống từ ghế sau có dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng.
A Tịnh nhìn con chó đất nhỏ dưới đất, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ độc ác, sau đó lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
Hắc Tướng Quân đang nằm sấp trên đất bị ánh đèn rực rỡ trước mắt mê hoặc, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị theo dõi.
Một bóng đen bao trùm xuống, chưa kịp để Hắc Tướng Quân phản ứng thì chân sau của nó bị một người giẫm mạnh.
Hắc Tướng Quân lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng hết sức co chân sau lại, miệng không ngừng rêи ɾỉ.
"Đồ súc sinh nhỏ, làm tao giật mình."
A Tịnh giả vờ hoảng sợ, miệng lẩm bẩm chửi rủa, rồi tiếp đó đá văng Hắc Tướng Quân đi.
Cơ thể nhỏ bé vạch ngang không trung, rơi xuống bãi cỏ.
Trên ban công, Ôn Lê chứng kiến cảnh này, ánh mắt đột nhiên lạnh đi.
Tống Tri Nhàn đang lén nhìn Ôn Lê, bất ngờ bị một chiếc đĩa ăn thô bạo nhét vào tay. Anh ta quay đầu nhìn Ôn Lê đang đột ngột quay người rời đi.
Vô thức gọi: "Ôn Lê?"
Ôn Lê nhanh chóng băng qua phòng khách xuống lầu. Khi đi qua cửa sau, cô tiện tay lấy một cây gậy golf bên cạnh tường.
Đầu gậy kim loại ánh lên vẻ lạnh lẽo, kéo lê trên mặt đất tạo ra một âm thanh dài. Ôn Lê một tay đút túi một tay xách gậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ốm yếu giờ đây lại lạnh băng.
Trông có vẻ không vội vàng, nhưng bước chân lại rất nhanh.
Khoảnh khắc cô xuất hiện ở sân sau với hơi lạnh toát ra, không ít người đã phát hiện và nhìn về phía cô, thắc mắc cô định làm gì.
A Tịnh nhìn Hắc Tướng Quân đang nằm trên đất rêи ɾỉ đau đớn và run rẩy, khóe miệng đắc ý nhếch lên.
Cuối cùng cũng đã giúp đại tiểu thư xả được cục tức.
Cô ta chẳng hề lo lắng bị Ôn Lê nhìn thấy hay sợ Ôn Lê sẽ gây rắc rối cho mình. Có nhiều người ở đây như vậy, Ôn Lê dám động thủ với cô ta ư?
Ôn Nhan ngồi trước bàn dài bày đầy rượu, nhìn những tiểu thư danh giá trước đây từng bị cô ta lấn át, giờ được mời hết người này đến người khác vào giữa sàn nhảy.
Trước đây, mỗi buổi tiệc cô ta tham dự, cô ta đều là người nổi bật được vây quanh, các quý ông đều xếp hàng mời cô ta khiêu vũ.
Còn hiện tại, cô ta trở thành người duy nhất không được ai ngó ngàng tới.
Khi Ôn Lê công khai trước mặt tất cả khách mời nói mình là thiên kim thật, cô ta là thiên kim giả, ánh mắt mọi người nhìn cô ta đều thay đổi.
Sau khi địa điểm tiệc được chuyển ra sân sau, Ôn Nhan đã cố tình tránh né đám đông. Dù cô ta có cố gắng duy trì phong độ thì cũng chỉ thêm trò cười.
Cô ta vô cảm nhìn bóng người trên ban công.
Đang lúc thất thần, cục than đen đang lang thang ngoài sân bỗng lọt vào tầm mắt cô ta. Sắc mặt Ôn Nhan khẽ biến đổi, sau đó cô ta đứng dậy rời đi.
Cô ta đi ra khỏi tầm nhìn của Ôn Lê.
Chẳng bao lâu sau, nữ giúp việc A Tịnh xuất hiện bên cạnh cô ta: "Đại tiểu thư, cô gọi tôi có chuyện gì ạ?"
Ôn Nhan khẽ hất cằm về phía Hắc Tướng Quân cách đó không xa: "Cô đi mang con chó của nhị tiểu thư xuống đi, đừng để nó làm phiền khách."
Hắc Tướng Quân lần đầu tiên thấy cảnh tượng lớn như vậy, vừa phấn khích lại vừa có chút rụt rè, chỉ dám loanh quanh ở vòng ngoài chứ không dám lại gần đám đông. Thỉnh thoảng nó lại ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Ôn Lê trên ban công, vừa tự cổ vũ mình.
Nó luồn qua gầm bàn, tiến lên một chút, vừa lúc tự hào vì đã bước được bước đầu tiên thì một bóng người đi về phía nó…
Người đàn ông bước xuống từ ghế sau có dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng.
A Tịnh nhìn con chó đất nhỏ dưới đất, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ độc ác, sau đó lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
Hắc Tướng Quân đang nằm sấp trên đất bị ánh đèn rực rỡ trước mắt mê hoặc, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị theo dõi.
Một bóng đen bao trùm xuống, chưa kịp để Hắc Tướng Quân phản ứng thì chân sau của nó bị một người giẫm mạnh.
Hắc Tướng Quân lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng hết sức co chân sau lại, miệng không ngừng rêи ɾỉ.
"Đồ súc sinh nhỏ, làm tao giật mình."
A Tịnh giả vờ hoảng sợ, miệng lẩm bẩm chửi rủa, rồi tiếp đó đá văng Hắc Tướng Quân đi.
Cơ thể nhỏ bé vạch ngang không trung, rơi xuống bãi cỏ.
Tống Tri Nhàn đang lén nhìn Ôn Lê, bất ngờ bị một chiếc đĩa ăn thô bạo nhét vào tay. Anh ta quay đầu nhìn Ôn Lê đang đột ngột quay người rời đi.
Vô thức gọi: "Ôn Lê?"
Ôn Lê nhanh chóng băng qua phòng khách xuống lầu. Khi đi qua cửa sau, cô tiện tay lấy một cây gậy golf bên cạnh tường.
Đầu gậy kim loại ánh lên vẻ lạnh lẽo, kéo lê trên mặt đất tạo ra một âm thanh dài. Ôn Lê một tay đút túi một tay xách gậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ốm yếu giờ đây lại lạnh băng.
Trông có vẻ không vội vàng, nhưng bước chân lại rất nhanh.
Khoảnh khắc cô xuất hiện ở sân sau với hơi lạnh toát ra, không ít người đã phát hiện và nhìn về phía cô, thắc mắc cô định làm gì.
A Tịnh nhìn Hắc Tướng Quân đang nằm trên đất rêи ɾỉ đau đớn và run rẩy, khóe miệng đắc ý nhếch lên.
Cuối cùng cũng đã giúp đại tiểu thư xả được cục tức.
Cô ta chẳng hề lo lắng bị Ôn Lê nhìn thấy hay sợ Ôn Lê sẽ gây rắc rối cho mình. Có nhiều người ở đây như vậy, Ôn Lê dám động thủ với cô ta ư?
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
