0 chữ
Chương 92
Chương 92
Lúc này, bên ngoài cổng nhà họ Ôn.
Người quản gia phụ trách đón khách, sau khi xác nhận tất cả khách trong danh sách đã đến đầy đủ, đang chuẩn bị vào trong giúp đỡ thì một chiếc taxi chạy tới.
Cả buổi tối tiếp toàn xe sang, chiếc xe này quả là lạ thường.
Người quản gia nhìn vào bên trong qua cửa sổ xe.
Chưa kịp nhìn rõ, cửa xe đã mở.
Nhìn thấy người đến, người quản gia ngây người một lát, sau đó sắc mặt liền thay đổi.
"Nhị… nhị tiểu thư, sao cô lại về đột ngột thế ạ?" Quản gia nhìn Ôn Lê đột ngột xuất hiện, trong lòng thắc mắc.
Không phải đang ở Minh Thành sao?
Ôn Lê một tay đút túi một tay ôm chó, hỏi ngược lại: "Tôi không thể về sao?"
"Không phải, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Nhà đang tổ chức tiệc tối, toàn là bạn bè làm ăn của ông chủ. Nếu nhị tiểu thư không quen những dịp như thế này thì có thể về phòng nghỉ ngơi. Cần ăn uống gì tôi sẽ cho người mang lên ạ." Quản gia nói một cách uyển chuyển.
Ôn Lê: "Ông đang dạy tôi cách làm việc à?"
"Không có." Quản gia nhìn Ôn Lê, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Chỉ là sợ nhị tiểu thư mệt thôi."
Ôn Lê không để ý nữa, cất bước đi vào trong.
Trong sảnh tiệc.
Vì một câu nói của Tống Bách Nghiêm, tất cả khách khứa đều biết đến Ôn Lê, thân phận của cô cũng được lan truyền. Lúc này, mọi người đang bàn tán về Ôn Lê, cái gọi là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Ôn.
"Người mà ông cụ Tống phải đặc biệt để mắt đến, chắc hẳn phải rất ưu tú mới đúng. Sao một ngày quan trọng như hôm nay lại không có mặt nhỉ? Chẳng lẽ nhà họ Ôn không muốn cô ta tham dự sao?"
"Chắc sợ mất mặt thôi, được nuôi ở quê thì làm sao mà đứng đắn được."
"Cũng phải, nếu sinh ra trong gia đình bình thường thì đúng là vẻ vang, nhưng đặt vào hào môn, chỉ biết giải vài bài toán thì không đủ. Đây là tiệc xã giao làm ăn, chứ không phải lớp học toán."
"Ê, cô bé kia là ai thế? Sao lại mặc như vậy mà đến đây, không biết đây là dịp gì sao?"
"Mặc đồ xoàng xĩnh thế, còn dắt chó theo nữa, coi đây là chỗ nào vậy? Cha mẹ dạy dỗ kiểu gì, thật là vô phép tắc."
"Nhà họ Ôn này làm sao thế, chó mèo gì cũng cho vào, không sợ con chó đó dọa khách sao?"
Ôn Lê đột nhiên xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Cô mặc bộ đồ thường ngày, trông hoàn toàn lạc lõng giữa sảnh tiệc xa hoa.
"Mẹ, mẹ nhìn kìa." Ôn Tâm nhanh chóng phát hiện ra Ôn Lê.
"Ôn Lê? Sao nó lại về?" Lâm Vân nhìn Ôn Lê đang đi vào như nhìn thấy sao chổi, trên mặt hiện rõ sự ghét bỏ và chán ghét. Bà ta vội vàng đi nhắc nhở chồng.
Nhìn thấy Ôn Lê, trái tim Ôn Bách Tường như thắt lại, thậm chí còn trở nên căng thẳng.
Nếu để Ôn Lê biết đây là tiệc tẩy trần dành cho anh trai cô, mà họ lại cố tình giấu không cho cô tham gia, không biết cô sẽ làm loạn đến mức nào.
Lâm Vân: "Thật trùng hợp làm sao mà lại về đúng lúc này. Nó có biết tối nay nhà tổ chức tiệc tẩy trần cho A Minh không? Không thèm báo trước thì thôi đi, biết là dịp gì mà không thèm thay quần áo, đây không phải cố tình gây lời ra tiếng vào sao?"
Ôn Bách Tường không có thời gian để ý đến vợ, ông ta lập tức đi về phía Ôn Lê.
Tâm trạng tốt đẹp ban đầu giờ đây chỉ còn lại rất ít, nghe những lời chỉ trỏ của khách khứa về Ôn Lê, Ôn Bách Tường nhíu mày.
Ông ta bước nhanh đến trước mặt Ôn Lê, giọng điệu cố gắng giữ bình tĩnh: "Sao lại về đột ngột thế?"
Ôn Lê dừng bước, nhìn Ôn Bách Tường đang đứng chắn trước mặt, lạnh lùng châm biếm: "Xem ra mọi người đều không muốn tôi về."
Ôn Minh phát hiện tình hình bên này, nhìn về phía họ.
Ôn Nhan cũng đang quan sát từ trong đám đông, ánh mắt không rõ.
"Cô bé kia quen Ôn tổng sao?"
“Ông cụ Tống vui vẻ đi về phía họ thế kia, không lẽ cô ta chính là…"
Người quản gia phụ trách đón khách, sau khi xác nhận tất cả khách trong danh sách đã đến đầy đủ, đang chuẩn bị vào trong giúp đỡ thì một chiếc taxi chạy tới.
Cả buổi tối tiếp toàn xe sang, chiếc xe này quả là lạ thường.
Người quản gia nhìn vào bên trong qua cửa sổ xe.
Chưa kịp nhìn rõ, cửa xe đã mở.
Nhìn thấy người đến, người quản gia ngây người một lát, sau đó sắc mặt liền thay đổi.
"Nhị… nhị tiểu thư, sao cô lại về đột ngột thế ạ?" Quản gia nhìn Ôn Lê đột ngột xuất hiện, trong lòng thắc mắc.
Không phải đang ở Minh Thành sao?
Ôn Lê một tay đút túi một tay ôm chó, hỏi ngược lại: "Tôi không thể về sao?"
"Không phải, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Nhà đang tổ chức tiệc tối, toàn là bạn bè làm ăn của ông chủ. Nếu nhị tiểu thư không quen những dịp như thế này thì có thể về phòng nghỉ ngơi. Cần ăn uống gì tôi sẽ cho người mang lên ạ." Quản gia nói một cách uyển chuyển.
"Không có." Quản gia nhìn Ôn Lê, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Chỉ là sợ nhị tiểu thư mệt thôi."
Ôn Lê không để ý nữa, cất bước đi vào trong.
Trong sảnh tiệc.
Vì một câu nói của Tống Bách Nghiêm, tất cả khách khứa đều biết đến Ôn Lê, thân phận của cô cũng được lan truyền. Lúc này, mọi người đang bàn tán về Ôn Lê, cái gọi là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Ôn.
"Người mà ông cụ Tống phải đặc biệt để mắt đến, chắc hẳn phải rất ưu tú mới đúng. Sao một ngày quan trọng như hôm nay lại không có mặt nhỉ? Chẳng lẽ nhà họ Ôn không muốn cô ta tham dự sao?"
"Chắc sợ mất mặt thôi, được nuôi ở quê thì làm sao mà đứng đắn được."
"Cũng phải, nếu sinh ra trong gia đình bình thường thì đúng là vẻ vang, nhưng đặt vào hào môn, chỉ biết giải vài bài toán thì không đủ. Đây là tiệc xã giao làm ăn, chứ không phải lớp học toán."
"Mặc đồ xoàng xĩnh thế, còn dắt chó theo nữa, coi đây là chỗ nào vậy? Cha mẹ dạy dỗ kiểu gì, thật là vô phép tắc."
"Nhà họ Ôn này làm sao thế, chó mèo gì cũng cho vào, không sợ con chó đó dọa khách sao?"
Ôn Lê đột nhiên xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Cô mặc bộ đồ thường ngày, trông hoàn toàn lạc lõng giữa sảnh tiệc xa hoa.
"Mẹ, mẹ nhìn kìa." Ôn Tâm nhanh chóng phát hiện ra Ôn Lê.
"Ôn Lê? Sao nó lại về?" Lâm Vân nhìn Ôn Lê đang đi vào như nhìn thấy sao chổi, trên mặt hiện rõ sự ghét bỏ và chán ghét. Bà ta vội vàng đi nhắc nhở chồng.
Nhìn thấy Ôn Lê, trái tim Ôn Bách Tường như thắt lại, thậm chí còn trở nên căng thẳng.
Nếu để Ôn Lê biết đây là tiệc tẩy trần dành cho anh trai cô, mà họ lại cố tình giấu không cho cô tham gia, không biết cô sẽ làm loạn đến mức nào.
Ôn Bách Tường không có thời gian để ý đến vợ, ông ta lập tức đi về phía Ôn Lê.
Tâm trạng tốt đẹp ban đầu giờ đây chỉ còn lại rất ít, nghe những lời chỉ trỏ của khách khứa về Ôn Lê, Ôn Bách Tường nhíu mày.
Ông ta bước nhanh đến trước mặt Ôn Lê, giọng điệu cố gắng giữ bình tĩnh: "Sao lại về đột ngột thế?"
Ôn Lê dừng bước, nhìn Ôn Bách Tường đang đứng chắn trước mặt, lạnh lùng châm biếm: "Xem ra mọi người đều không muốn tôi về."
Ôn Minh phát hiện tình hình bên này, nhìn về phía họ.
Ôn Nhan cũng đang quan sát từ trong đám đông, ánh mắt không rõ.
"Cô bé kia quen Ôn tổng sao?"
“Ông cụ Tống vui vẻ đi về phía họ thế kia, không lẽ cô ta chính là…"
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
