TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 81
Chương 81

Sắc mặt Lục Tây Kiêu chợt trầm xuống, anh nhìn khuôn mặt ngây thơ vô hại trước mặt, cố gắng hết sức để không vung tay tát.

Anh đã thấy không ít kẻ nói năng càn rỡ, nhưng nói những lời không phải tiếng người thì Lục Tây Kiêu đây là lần đầu tiên thấy.

Anh lạnh giọng: "Lục Võ! Vứt nó ra ngoài!"

Lục Võ bước vào, thuần thục tóm lấy Lục Tử Dần kéo ra ngoài.

Lục Tử Dần khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí, anh ta không cam lòng để công sức đổ sông đổ biển, cứ thế lướt qua đại thần. Thấy sắp bị lôi đi, anh ta vội vàng nói: "Ngũ… Ngũ thúc, chú thật sự không phải sao? Cháu là Hữu Miêu Bính mà, Ngũ thúc?"

Có bệnh à? Anh ta đúng là biết mình có bệnh!

(Từ Miêu Bính hay mèo bánh trong tiếng Trung gần âm với từ có bệnh)

Lục Tây Kiêu: "Đem nó đến bệnh viện kiểm tra đầu óc!"

"Ngũ thúc… Ngũ thúc…"

Nghe tiếng nói xa dần, Lục Tây Kiêu nhắm mắt lại, không biết mình đã gây ra tội gì, đôi đũa siết chặt trong tay.

Ôn Lê đưa mắt nhìn Lục Tử Dần rời đi, bình thản gắp một cọng rau cho vào miệng. Thấy cậu bé đang nhìn mình chằm chằm, Ôn Lê gắp cho cậu bé một con tôm, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu bé.

Cậu bé hiểu được ánh mắt của cô, gật đầu, tỏ ý sẽ giữ bí mật, và thầm vui mừng vì có một bí mật chung với Ôn Lê.

Lục Tử Dần bị lôi ra khỏi biệt thự một cách tàn nhẫn, ra đến cửa thì gặp cha mình và Lục Kỳ đang đi đến. Lục Tử Dần đang giãy giụa liền ngoan ngoãn hẳn: "Anh Võ, anh Võ mau thả em ra."

"Có chuyện gì vậy?" Lục Tây Thành, con trai thứ hai nhà họ Lục, đi đến chỉ vào cục u trên đầu Lục Tử Dần hỏi: "Đầu con sao thế?"

Càng nhìn càng thấy quen mắt, quay đầu nhìn lại, y hệt cục u trên đầu Lục Kỳ.

Lục Kỳ chỉ qua lại giữa mình và Lục Tử Dần, cười ngượng nghịu nói: "Bị va vào."

Lục Tây Thành nhìn mà thấy phiền lòng: "Hỏi con đó? Lên chỗ Ngũ thúc con làm gì? Ngũ thúc con vừa xuất viện, nếu con dám chọc giận Ngũ thúc, cẩn thận cha lột da con!"

Lục Tử Dần chột dạ: "Con, con không làm gì cả, cha."

Lục Tây Thành nhìn thấy vẻ mặt đó của anh ta liền biết có chuyện, quay đầu hỏi Lục Võ: "Thằng nhóc này đã làm gì?"

Lục Võ: "Ngũ gia bảo tôi đưa thiếu gia Tử Dần đi bệnh viện kiểm tra đầu óc."

"Đừng, đừng nói…" Lục Tử Dần đưa tay định bịt miệng anh ta.

"Kiểm tra đầu óc? Bị chấn động não à? Hay nó lại làm chuyện ngu ngốc gì nữa? Lục Võ, rốt cuộc nó đã làm gì?" Lục Tây Thành cau mày.

Lục Võ giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Tôi không tiện nói."

Không tiện nói?

Ngay cả Lục Võ vốn cứng nhắc không hiểu chuyện quanh co, cũng không tiện nói.

Sắc mặt Lục Tây Thành tối sầm, đưa tay kẹp chặt gáy Lục Tử Dần lôi anh ta lại, quay sang Lục Võ nói: "Tôi ra lệnh cho cậu nói."

Lục Tử Dần rụt cổ: "Cha, cha, đau…"

Anh ta chắp hai tay lại, dùng ánh mắt cầu xin Lục Võ đừng nói.

Lục Võ vô cảm nhìn Lục Tử Dần một cái: "Cậu ta…"

Lục Tây Thành mạnh mẽ: "Nói nhanh!"

Lục Võ ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng về phía trước, đứng đắn một cách rập khuôn: "Cậu ta cứ một mực hỏi Ngũ gia có phải là Wild Sow không."

Lục Tử Dần: "Anh Võ anh…"

"Cái gì?" Lục Tây Thành mơ hồ chớp mắt hai cái.

Lục Kỳ hít một hơi lạnh không nói gì, âm thầm quay mặt đi.

Thiếu gia Tử Dần ơi! Cậu bảo tôi phải nói gì đây? Cậu đúng là tuyệt vời! Dù Ngũ gia có thật sự là đại thần đó, cậu biết thì sao chứ?

Lại còn hỏi một cách thiếu EQ như vậy, nếu không phải Ngũ gia vừa xuất viện không thể vận động mạnh, ít nhất cũng đạp gãy hai xương sườn của cậu rồi.

Mà nói đến.

Thiếu gia Tử Dần không khai ra mình là "đồng phạm" đó chứ?

Lục Tử Dần, người đã bình tĩnh trở lại, vừa nãy đã nhận ra rằng dù Ngũ thúc có là đại thần, dù Ngũ thúc có chịu thừa nhận, Ngũ thúc cũng không thể đi đánh giải với anh ta, vậy anh ta chạy đi hỏi làm gì chứ?

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.