0 chữ
Chương 77
Chương 77
Lục Tây Kiêu nghe tiếng bước chân đi lên lầu, ánh mắt từ từ rơi vào mấy túi đồ Ôn Lê mang đến đặt trên bàn, ra lệnh cho Lục Võ bên cạnh: "Bảo Lục Kỳ điều tra mối quan hệ giữa cô ấy với Lộ Dữ và Dawn."
Ôn Lê được cậu bé kéo đến căn phòng chuyên để thú bông của cậu bé. Bên trong toàn là "chiến lợi phẩm" cậu bé thu được ở các trung tâm thương mại và cửa hàng thú bông. Trước đây cậu bé còn chụp ảnh những con thú bông này gửi cho Ôn Lê.
Sau đó lại được dẫn đến phòng ngủ của cậu bé.
Ôn Lê nhìn thấy hai con thú bông lớn đặt ở đầu giường của cậu bé, đó là hai con cô đã để lại cho cậu bé lần trước, không ngờ cậu bé lại quý trọng chúng đến vậy.
Sau khi tham quan xong phòng, cậu bé lại kéo cô đến trước máy tính, nhường ghế cho cô, còn mình thì kéo một cái ghế đẩu nhỏ đứng lên, sau đó mở trò chơi muốn chơi cùng cô.
Ôn Lê ngồi xuống, lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Lộ Dữ.
Khi biết Lục Tây Kiêu bị đạn bắn vào tim, cô đã đoán Lộ Dữ nhận ca phẫu thuật này là vì cô, việc xảy ra sự cố trong quá trình phẫu thuật, suy cho cùng cũng là vì cô.
Sau khi nói với Lộ Dữ rằng mình không sao, Ôn Lê tiếp tục mở tin nhắn của Giang Ứng Bạch.
Giang Ứng Bạch đã gửi cho cô hàng trăm tin nhắn, nhưng Giang Ứng Bạch đối với cô luôn ở chế độ không làm phiền, mặc dù tốn bộ nhớ nhưng không gây ồn ào.
Ôn Lê chỉ lướt qua vài tin nhắn mới nhất, trực tiếp trả lời anh ta: [Tôi hỏi hộ cậu rồi, Lục Tây Kiêu độc thân.]
Giang Ứng Bạch: [?]
Ôn Lê cất điện thoại, chơi trò chơi đôi với cậu bé.
Chơi vài ván, thực sự nhàm chán.
Ôn Lê nói với cậu bé: "Để chị cho nhóc xem trò chơi người lớn chơi."
Không lâu sau.
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng súng và tiếng tiêu diệt.
Ôn Lê trong trò chơi đại sát tứ phương, liên tục "thu hoạch" đầu người.
Cậu bé xem rất chăm chú, trong mắt tràn đầy sự sùng bái dành cho Ôn Lê. Cậu bé xem đến phấn khích, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng muốn vỗ tay.
Lục Tử Dần đang ngồi trước máy tính chơi đôi với Dư Kỵ, sau một ván thì phát hiện ra đại thần mà anh ta luôn mong nhớ lại đang online.
Anh ta nhanh chóng gõ bàn phím, một hơi gửi hàng loạt tin nhắn cho đại thần, thuần thục hỏi han và chào hỏi.
Lúc này.
Thấy địa chỉ IP luôn ẩn của đại thần lại hiện ra.
Hơn nữa còn ở Kinh Thành.
Hữu Miêu Bính: [Đại thần ở Kinh Thành sao? Tôi cũng ở Kinh Thành nè, tôi có thể mời ngài đi ăn một bữa không? Địa điểm ngài chọn, thời gian ngài định nha.]
Hữu Miêu Bính: [Đại thần nhìn tôi kiên trì thế này thì thương hại tôi đi mà, đội của tôi chỉ còn thiếu mỗi anh thôi đó.]
Dù biết khả năng được trả lời gần như bằng không, Lục Tử Dần vẫn căng thẳng chờ đợi, cho đến khi trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng "chết" hẳn.
Anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng nói với Dư Kỵ ở đầu dây bên kia màn hình, rồi tháo tai nghe đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
"Chuyện gì thế? Ngũ gia tại sao lại bảo tôi điều tra mối quan hệ giữa Ôn Lê, Lộ Dữ và Dawn?" Lục Kỳ vô cùng ngạc nhiên.
"Họ có thể có mối quan hệ gì chứ? Hai thiên tài y học, một người thiên kim không được sủng ái thèm muốn Ngũ gia. Có chuyện gì tôi không biết sao?"
Thật sự không nghĩ ra, Lục Kỳ chuẩn bị đi hỏi Lục Võ, không ngờ vừa ra cửa đã đυ.ng phải Lục Tử Dần đang vội vàng, va chạm rất thảm khốc.
"A…"
"A…"
Hai tiếng kêu thảm thiết, hai bóng người loạng choạng lùi về phía sau.
Lục Kỳ ôm trán đau đến mờ cả mắt.
Lục Tử Dần đầu óc quay cuồng, nước mắt trào ra.
Hai người đau đến mức nhất thời không để ý gì khác, mỗi người ôm chỗ đau tại chỗ nhảy lò cò, cảnh tượng bỗng nhiên trở nên hài hước lạ thường.
Một lúc sau, Lục Kỳ hơi hoàn hồn lại một chút, liếc nhìn đối phương, giọng nói run run: "Thiếu gia Tử Dần, cậu không sao chứ?"
Ôn Lê được cậu bé kéo đến căn phòng chuyên để thú bông của cậu bé. Bên trong toàn là "chiến lợi phẩm" cậu bé thu được ở các trung tâm thương mại và cửa hàng thú bông. Trước đây cậu bé còn chụp ảnh những con thú bông này gửi cho Ôn Lê.
Sau đó lại được dẫn đến phòng ngủ của cậu bé.
Ôn Lê nhìn thấy hai con thú bông lớn đặt ở đầu giường của cậu bé, đó là hai con cô đã để lại cho cậu bé lần trước, không ngờ cậu bé lại quý trọng chúng đến vậy.
Sau khi tham quan xong phòng, cậu bé lại kéo cô đến trước máy tính, nhường ghế cho cô, còn mình thì kéo một cái ghế đẩu nhỏ đứng lên, sau đó mở trò chơi muốn chơi cùng cô.
Khi biết Lục Tây Kiêu bị đạn bắn vào tim, cô đã đoán Lộ Dữ nhận ca phẫu thuật này là vì cô, việc xảy ra sự cố trong quá trình phẫu thuật, suy cho cùng cũng là vì cô.
Sau khi nói với Lộ Dữ rằng mình không sao, Ôn Lê tiếp tục mở tin nhắn của Giang Ứng Bạch.
Giang Ứng Bạch đã gửi cho cô hàng trăm tin nhắn, nhưng Giang Ứng Bạch đối với cô luôn ở chế độ không làm phiền, mặc dù tốn bộ nhớ nhưng không gây ồn ào.
Ôn Lê chỉ lướt qua vài tin nhắn mới nhất, trực tiếp trả lời anh ta: [Tôi hỏi hộ cậu rồi, Lục Tây Kiêu độc thân.]
Giang Ứng Bạch: [?]
Ôn Lê cất điện thoại, chơi trò chơi đôi với cậu bé.
Chơi vài ván, thực sự nhàm chán.
Ôn Lê nói với cậu bé: "Để chị cho nhóc xem trò chơi người lớn chơi."
Không lâu sau.
Ôn Lê trong trò chơi đại sát tứ phương, liên tục "thu hoạch" đầu người.
Cậu bé xem rất chăm chú, trong mắt tràn đầy sự sùng bái dành cho Ôn Lê. Cậu bé xem đến phấn khích, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng muốn vỗ tay.
Lục Tử Dần đang ngồi trước máy tính chơi đôi với Dư Kỵ, sau một ván thì phát hiện ra đại thần mà anh ta luôn mong nhớ lại đang online.
Anh ta nhanh chóng gõ bàn phím, một hơi gửi hàng loạt tin nhắn cho đại thần, thuần thục hỏi han và chào hỏi.
Lúc này.
Thấy địa chỉ IP luôn ẩn của đại thần lại hiện ra.
Hơn nữa còn ở Kinh Thành.
Hữu Miêu Bính: [Đại thần ở Kinh Thành sao? Tôi cũng ở Kinh Thành nè, tôi có thể mời ngài đi ăn một bữa không? Địa điểm ngài chọn, thời gian ngài định nha.]
Hữu Miêu Bính: [Đại thần nhìn tôi kiên trì thế này thì thương hại tôi đi mà, đội của tôi chỉ còn thiếu mỗi anh thôi đó.]
Anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng nói với Dư Kỵ ở đầu dây bên kia màn hình, rồi tháo tai nghe đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
"Chuyện gì thế? Ngũ gia tại sao lại bảo tôi điều tra mối quan hệ giữa Ôn Lê, Lộ Dữ và Dawn?" Lục Kỳ vô cùng ngạc nhiên.
"Họ có thể có mối quan hệ gì chứ? Hai thiên tài y học, một người thiên kim không được sủng ái thèm muốn Ngũ gia. Có chuyện gì tôi không biết sao?"
Thật sự không nghĩ ra, Lục Kỳ chuẩn bị đi hỏi Lục Võ, không ngờ vừa ra cửa đã đυ.ng phải Lục Tử Dần đang vội vàng, va chạm rất thảm khốc.
"A…"
"A…"
Hai tiếng kêu thảm thiết, hai bóng người loạng choạng lùi về phía sau.
Lục Kỳ ôm trán đau đến mờ cả mắt.
Lục Tử Dần đầu óc quay cuồng, nước mắt trào ra.
Hai người đau đến mức nhất thời không để ý gì khác, mỗi người ôm chỗ đau tại chỗ nhảy lò cò, cảnh tượng bỗng nhiên trở nên hài hước lạ thường.
Một lúc sau, Lục Kỳ hơi hoàn hồn lại một chút, liếc nhìn đối phương, giọng nói run run: "Thiếu gia Tử Dần, cậu không sao chứ?"
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
