0 chữ
Chương 74
Chương 74
Ánh mắt Ôn Lê tối sầm lại, có chút nguy hiểm nhưng trên mặt không hề thay đổi: "Lục tiên sinh có ý gì?"
Lục Tây Kiêu không nhanh không chậm nói: "Đừng hiểu lầm, tôi cảm thấy không khỏe lắm, muốn giữ Ôn tiểu thư lại giúp tôi trông trẻ, làm phiền cô rồi."
Anh nói chuyện hoàn toàn khách sáo.
Trông trẻ?
Ôn Lê cúi đầu nhìn cậu bé với vẻ mặt đầy mong đợi.
Cô không trực tiếp từ chối: "Trong trí nhớ của tôi, Lục tiên sinh hình như không mấy mong muốn tôi và Cảnh Nguyên qua lại."
Lục Tây Kiêu: "Cảnh Nguyên rất thích cô. Mong Ôn tiểu thư đừng để bụng sự khó chịu lần trước, Ôn tiểu thư hẳn có thể hiểu được tâm trạng của tôi khi đó khi con trai bị lạc. Lần trước Ôn tiểu thư trêu Cảnh Nguyên nói muốn tuyệt giao, Cảnh Nguyên đã buồn mấy ngày liền."
Sau hai lần tiếp xúc trước đó, Ôn Lê hoàn toàn không tin lời anh.
Tên này có phải đã phát hiện ra điều gì không?
Ôn Lê vốn dĩ rất táo bạo, chỉ do dự một lát rồi thu lại suy nghĩ, cũng cất đi vẻ lạnh lùng trên người: "Vậy bác sĩ Lộ Dữ đi trước nhé, chúng ta sẽ trò chuyện vào lần sau."
Lộ Dữ hiểu Ôn Lê đang bảo anh ta đi.
Dù anh ta lo lắng nhưng cũng chỉ có thể làm theo: "Lần sau nói chuyện."
Anh ta đứng dậy khẽ gật đầu với Lục Tây Kiêu, lén lút nhìn Ôn Lê một cái, đi được vài bước lại không yên tâm mà quay đầu lại.
Mọi hành động của anh ta đều thu vào mắt Lục Tây Kiêu.
Lục Tây Kiêu một lần nữa mời Ôn Lê ngồi xuống, anh cũng ngồi thẳng dậy, đưa tay về phía khay trà trên bàn.
Người đàn ông cầm ấm trà tử sa tinh xảo, những ngón tay anh rõ khớp, dài và gân guốc, rất đẹp mắt. Hơi nóng bốc lên, che khuất tầm nhìn của Ôn Lê. Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt anh sau làn hơi nóng càng thêm khó đoán.
Một tách trà được đặt trước mặt Ôn Lê.
Anh nói: "Ôn tiểu thư vừa đến, ít nhất cũng nên uống một tách trà rồi hãy đi. Cảnh Nguyên có muốn uống không?"
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Tây Kiêu lấy một cốc cho cậu bé: "Cẩn thận coi chừng nóng."
Sau đó quay sang nói với Ôn Lê: "Nếm thử đi, Đại Hồng Bào Võ Di Sơn đấy. Tiếc là bác sĩ Lộ Dữ không thích uống trà."
Ôn Lê cầm cốc trà lên uống một ngụm, thốt ra hai chữ: "Cũng được."
Lục Tây Kiêu châm trà cho cô, tự nhiên bắt chuyện: "Ôn tiểu thư vẫn đang đi học?"
Ôn Lê: "Lớp 12."
Trong lòng cô thầm khinh bỉ: Biết rõ mà còn hỏi, làm bộ làm tịch gì chứ.
Lục Tây Kiêu khẽ gật đầu: "Lớp 12, việc học căng thẳng như vậy, Ôn tiểu thư lại còn cố ý đi một chuyến chỉ vì một bộ quần áo."
Ôn Lê không đáp lời.
Anh lại nói: "Tôi có một câu hỏi, không biết Ôn tiểu thư có thể giải đáp giúp tôi một chút không?"
Tên này trước đây nhìn ai cũng như nhìn người chết, hôm nay nói nhiều thế là vì được cứu mạng, tâm trạng tốt à?
Ôn Lê: "Nói thử xem."
Mặc dù Lục Tây Kiêu lúc này tỏ ra hòa nhã, không sắc bén như hai lần trước nhưng vẫn tạo cảm giác xa cách.
Trong mắt anh luôn toát ra sự tự tin và mạnh mẽ kiểm soát mọi thứ, không thực sự để ai vào mắt, giống như một con thú mạnh mẽ giam cầm con mồi yếu ớt trong lãnh địa của mình, không hề lo lắng con mồi sẽ gặp chuyện bất trắc.
Lúc này hai người ngồi đối mặt, cảm giác bị anh săm soi càng rõ ràng hơn.
Nhưng Ôn Lê sẽ không phải là con mồi, vì vậy cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thậm chí khí thế còn ngang bằng với Lục Tây Kiêu.
Hai người không ai áp đảo được ai.
Lục Tây Kiêu nhìn Ôn Lê với tư thế ngồi thoải mái, thần thái ung dung không chút gượng gạo, trong mắt anh không khỏi hiện lên một nụ cười ẩn hiện.
Anh hỏi: "Ôn tiểu thư có biết Dawn không?"
Ôn Lê: "?"
"Bác sĩ Lộ Dữ và Dawn có mối quan hệ không tầm thường, Ôn tiểu thư đã là bạn của bác sĩ Lộ Dữ, ít nhiều cũng từng nghe nói về người này chứ?"
Lục Tây Kiêu không nhanh không chậm nói: "Đừng hiểu lầm, tôi cảm thấy không khỏe lắm, muốn giữ Ôn tiểu thư lại giúp tôi trông trẻ, làm phiền cô rồi."
Anh nói chuyện hoàn toàn khách sáo.
Trông trẻ?
Ôn Lê cúi đầu nhìn cậu bé với vẻ mặt đầy mong đợi.
Cô không trực tiếp từ chối: "Trong trí nhớ của tôi, Lục tiên sinh hình như không mấy mong muốn tôi và Cảnh Nguyên qua lại."
Lục Tây Kiêu: "Cảnh Nguyên rất thích cô. Mong Ôn tiểu thư đừng để bụng sự khó chịu lần trước, Ôn tiểu thư hẳn có thể hiểu được tâm trạng của tôi khi đó khi con trai bị lạc. Lần trước Ôn tiểu thư trêu Cảnh Nguyên nói muốn tuyệt giao, Cảnh Nguyên đã buồn mấy ngày liền."
Sau hai lần tiếp xúc trước đó, Ôn Lê hoàn toàn không tin lời anh.
Ôn Lê vốn dĩ rất táo bạo, chỉ do dự một lát rồi thu lại suy nghĩ, cũng cất đi vẻ lạnh lùng trên người: "Vậy bác sĩ Lộ Dữ đi trước nhé, chúng ta sẽ trò chuyện vào lần sau."
Lộ Dữ hiểu Ôn Lê đang bảo anh ta đi.
Dù anh ta lo lắng nhưng cũng chỉ có thể làm theo: "Lần sau nói chuyện."
Anh ta đứng dậy khẽ gật đầu với Lục Tây Kiêu, lén lút nhìn Ôn Lê một cái, đi được vài bước lại không yên tâm mà quay đầu lại.
Mọi hành động của anh ta đều thu vào mắt Lục Tây Kiêu.
Lục Tây Kiêu một lần nữa mời Ôn Lê ngồi xuống, anh cũng ngồi thẳng dậy, đưa tay về phía khay trà trên bàn.
Người đàn ông cầm ấm trà tử sa tinh xảo, những ngón tay anh rõ khớp, dài và gân guốc, rất đẹp mắt. Hơi nóng bốc lên, che khuất tầm nhìn của Ôn Lê. Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt anh sau làn hơi nóng càng thêm khó đoán.
Anh nói: "Ôn tiểu thư vừa đến, ít nhất cũng nên uống một tách trà rồi hãy đi. Cảnh Nguyên có muốn uống không?"
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Tây Kiêu lấy một cốc cho cậu bé: "Cẩn thận coi chừng nóng."
Sau đó quay sang nói với Ôn Lê: "Nếm thử đi, Đại Hồng Bào Võ Di Sơn đấy. Tiếc là bác sĩ Lộ Dữ không thích uống trà."
Ôn Lê cầm cốc trà lên uống một ngụm, thốt ra hai chữ: "Cũng được."
Lục Tây Kiêu châm trà cho cô, tự nhiên bắt chuyện: "Ôn tiểu thư vẫn đang đi học?"
Ôn Lê: "Lớp 12."
Trong lòng cô thầm khinh bỉ: Biết rõ mà còn hỏi, làm bộ làm tịch gì chứ.
Lục Tây Kiêu khẽ gật đầu: "Lớp 12, việc học căng thẳng như vậy, Ôn tiểu thư lại còn cố ý đi một chuyến chỉ vì một bộ quần áo."
Ôn Lê không đáp lời.
Anh lại nói: "Tôi có một câu hỏi, không biết Ôn tiểu thư có thể giải đáp giúp tôi một chút không?"
Ôn Lê: "Nói thử xem."
Mặc dù Lục Tây Kiêu lúc này tỏ ra hòa nhã, không sắc bén như hai lần trước nhưng vẫn tạo cảm giác xa cách.
Trong mắt anh luôn toát ra sự tự tin và mạnh mẽ kiểm soát mọi thứ, không thực sự để ai vào mắt, giống như một con thú mạnh mẽ giam cầm con mồi yếu ớt trong lãnh địa của mình, không hề lo lắng con mồi sẽ gặp chuyện bất trắc.
Lúc này hai người ngồi đối mặt, cảm giác bị anh săm soi càng rõ ràng hơn.
Nhưng Ôn Lê sẽ không phải là con mồi, vì vậy cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thậm chí khí thế còn ngang bằng với Lục Tây Kiêu.
Hai người không ai áp đảo được ai.
Lục Tây Kiêu nhìn Ôn Lê với tư thế ngồi thoải mái, thần thái ung dung không chút gượng gạo, trong mắt anh không khỏi hiện lên một nụ cười ẩn hiện.
Anh hỏi: "Ôn tiểu thư có biết Dawn không?"
Ôn Lê: "?"
"Bác sĩ Lộ Dữ và Dawn có mối quan hệ không tầm thường, Ôn tiểu thư đã là bạn của bác sĩ Lộ Dữ, ít nhiều cũng từng nghe nói về người này chứ?"
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
