TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 67
Chương 67

"Có chuyện đó sao? Không thể nào! Anh ta nổi tiếng là người giữ mình trong sạch, độc thân hoàng kim, trong sạch đến mức có người còn đồn anh ta là người đồng tính đấy."

So với Lục Tây Kiêu, Ôn Lê lúc này muốn làm thịt Giang Ứng Bạch hơn.

Cô nguy hiểm nói: "Đồng tính luyến ái, cậu bảo tôi đi làm thịt?"

Giang Ứng Bạch biểu cảm rối rắm: "Thế… tôi làm thịt?"

Trong bệnh viện, Lục Tây Kiêu nằm trên giường bệnh, đột nhiên mí mắt phải giật liên hồi.

Sáng nay anh vừa được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tình trạng vẫn khá tốt.

Nhưng anh cần được tĩnh dưỡng, lúc này trong phòng bệnh ngoài anh ra thì chỉ có cậu bé Lục Cảnh Nguyên, người không chịu rời xa anh dù nửa bước.

Cậu bé đang ngủ bên cạnh anh, ngủ không yên giấc, bàn tay nhỏ bé dưới chăn nắm chặt áo anh, đôi mắt vẫn hơi sưng đỏ.

Ôn Lê đã nghỉ ngơi hai ngày trong phòng, cơm đều do người giúp việc mang lên cho cô. Đến hôm nay cô mới xuống lầu.

Trong khoảng thời gian này,

Cha của Đàm Thi Dận nhiều lần đến tận nhà muốn tìm Ôn Lê, nhưng đều bị Ôn Bách Tường lấy lý do Ôn Lê không khỏe để thuyết phục quay về.

Ôn Bách Tường hiểu rõ, nếu cố tình quấy rầy, với tính cách của Ôn Lê thì mọi chuyện sẽ chỉ càng tệ hơn.

Chỉ khi Ôn Lê buông tha, nhà họ Tống mới có thể bỏ qua cho Đàm Thi Dận.

Hôm nay là cuối tuần, Ôn Bách Tường ở nhà. Thấy Ôn Lê xuống lầu, ông ta trước hết quan tâm đến sức khỏe của Ôn Lê rồi sau đó lại nhắc đến chuyện của Đàm Thi Dận.

“Ông muốn tôi tha cho cô ta, hay là ông muốn đứng ra bảo vệ tôi?"

Một câu nói của Ôn Lê khiến Ôn Bách Tường chìm vào im lặng.

Con gái mình ở trường bị người khác hãm hại, bắt nạt, ngay cả em gái Ôn Tâm cũng cấu kết với người ngoài khiến Ôn Lê trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Nếu không phải Ôn Lê tự mình có bản lĩnh và may mắn, người bị cảnh sát đưa đi lúc đó, chính là Ôn Lê.

Dù Ôn Lê sẽ không thực sự ngồi tù, nhưng nếu không có camera giám sát chứng minh sự trong sạch của Ôn Lê, danh tiếng của cô sẽ bị hủy hoại.

Ông ta thân là một người cha, vậy mà lại đang cầu xin cho kẻ gây ra chuyện.

Tự biết mình sai, ông ta liền nói: "Cha chỉ thấy để một cô gái như nó phải ngồi tù nhiều năm như vậy, hình phạt này quá nặng."

Nặng sao?

Ôn Lê hiểu chuyện nói: "Tôi không ngại để Ôn Tâm đi thay cô ta ngồi vài năm."

Nói xong, cô liền không để ý nữa, dắt Hắc Tướng Quân ra vườn sau.

Ôn Bách Tường bị lời nói của Ôn Lê làm cho tức giận, nhưng lại không thể làm gì được.

Thứ Hai.

Ôn Lê trở lại trường rồi trả xe cho hiệu trưởng.

Lớp học vốn đang ồn ào, khi thấy cô đến liền im lặng đi vài phần. Các bạn học với vẻ mặt không tự nhiên nhìn Ôn Lê trở về chỗ ngồi, sau đó dần dần thì thầm to nhỏ với nhau.

"Hai hôm trước cậu ấy không đến, tôi còn tưởng cậu ấy chuyển trường rồi chứ."

"Nếu có chuyển trường thì cũng nên là Đàm Thi Dận chuyển chứ."

"Đàm Thi Dận còn muốn đi học à? Đừng hòng, không ra được đâu. Nhà tôi có họ hàng bên cảnh sát, cha của Đàm Thi Dận đã phát điên rồi."

"Nói nhảm gì thế, với thực lực của nhà họ Đàm, Đàm Thi Dận chắc chắn đã được cha cậu ấy bảo lãnh ra ngay chiều hôm đó rồi, chỉ là chuyện tốn chút tiền thôi, chẳng có gì to tát cả."

"Đúng vậy, đâu phải gϊếŧ người phóng hỏa, dù tình hình cho phép, Ôn Bách Tường cũng không thể đồng ý cho Đàm Thi Dận ngồi tù. Đều là người làm ăn cả, lợi ích đặt lên hàng đầu, không thể vì chuyện này mà kết thù."

"Tôi thấy sắc mặt Ôn Lê không được tốt lắm, có khi Đàm Thi Dận không sao, cậu ấy về nhà ngược lại còn bị gia đình răn dạy rồi."

"Đó chắc chắn là do Ôn Tâm châm ngòi thổi gió."

"Đàm Thi Dận sau này chắc sẽ không đến trường nữa nhỉ?"

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.