0 chữ
Chương 6
Chương 6
Chưa đợi ông ta nói, quý phu nhân bước lên một bước: "Cô nói linh tinh gì đó?"
Quý phu nhân tên là Lâm Vân, là người vợ thứ ba của Ôn Bách Tường.
Ôn Lê khẽ nhếch mép, ý cười không đến đáy mắt: "Kích động như vậy là vì đã có hai minh chứng sờ sờ ngay trước mắt, nên sợ rồi sao?"
"Cô!"
Trực tiếp khiến Lâm Vân câm nín.
Ôn Bách Tường quát vợ một tiếng: "Thôi đi."
Lâm Vân vốn nghĩ rằng người chồng mê tín sẽ nổi trận lôi đình mà đuổi thẳng cổ Ôn Lê đang tự tìm đường chết ra khỏi nhà lần nữa, không ngờ ông ta lại dung túng cho Ôn Lê.
Có phải là do đã qua giai đoạn nguy hiểm, cộng thêm cảm giác áy náy với Ôn Lê, hay là tình cũ với mẹ Ôn Lê khó phai?
Ôn Bách Tường nhìn khuôn mặt lạnh lùng và bệnh tật của con gái, như thể vừa mới nhớ ra trong mười mấy năm qua, đứa con gái này của mình chưa từng thử liên lạc với người cha giàu có như ông ta để trở về sống cuộc sống tốt đẹp.
Ông ta làm sao biết được, Ôn Lê vẫn luôn nghĩ rằng ông ta đã chết.
Ôn Bách Tường dịu sắc mặt: "Cơ thể có bệnh gì? Nghiêm trọng không?"
Ông ta dường như muốn thể hiện sự quan tâm nhưng lại quá cứng nhắc, giọng điệu nói chuyện chẳng khác gì đối xử với cấp dưới của mình.
Cũng bình thường thôi, dù sao thì mức độ thân thiết giữa họ còn không bằng Ôn Bách Tường và cấp dưới của ông ta.
Ôn Lê: "Não có chút vấn đề."
Cảm giác như cô đang mắng người.
Ôn Lê bằng lòng về nhà họ Ôn không chỉ vì muốn bà ngoại yên tâm, mà còn là để gây chuyện… Ôn Bách Tường sống quá tốt, quá an nhàn rồi.
Ôn Bách Tường nhìn theo cái đầu tròn xoe của Ôn Lê.
Bà lão không nói là vấn đề về não, chắc là sợ ông ta sẽ thấy bệnh nặng mà ngại phiền phức rồi thoái thác.
Ông ta dặn dò vợ: "Đặt lịch hẹn với chuyên gia, ngày mai đưa con bé đi bệnh viện khám khoa não, hai ngày nữa thì đưa nó đi học."
"Não có vấn đề? Không phải là bệnh tâm thần chứ? Đây không phải là bệnh vặt đâu." Ôn Nhan từ trên lầu đi xuống, từ đầu đến chân đều tinh tế, toát ra vẻ tự tin và thong dong của một tiểu thư khuê các.
Hoàn toàn không giống phong cách học sinh của Ôn Lê.
Sau khi Ôn Bách Tường gửi Ôn Lê đi, ông ta lại nhận nuôi một cô bé có sinh thần bát tự vượng ông ta từ trại trẻ mồ côi, đặt tên là Ôn Nhan.
Có thể tưởng tượng được Ôn Nhan, người con gái mang lại phúc khí, sẽ được ông ta yêu thương đến mức nào.
Nhờ phúc của vị đại sư kia, Ôn Nhan từ một đứa trẻ mồ côi thậm chí không có nổi chiếc váy hoa để mặc đã một bước trở thành thiên kim nhà họ Ôn, một danh môn khuê tú ở Kinh Thành.
Quý phu nhân tên là Lâm Vân, là người vợ thứ ba của Ôn Bách Tường.
Ôn Lê khẽ nhếch mép, ý cười không đến đáy mắt: "Kích động như vậy là vì đã có hai minh chứng sờ sờ ngay trước mắt, nên sợ rồi sao?"
"Cô!"
Trực tiếp khiến Lâm Vân câm nín.
Ôn Bách Tường quát vợ một tiếng: "Thôi đi."
Lâm Vân vốn nghĩ rằng người chồng mê tín sẽ nổi trận lôi đình mà đuổi thẳng cổ Ôn Lê đang tự tìm đường chết ra khỏi nhà lần nữa, không ngờ ông ta lại dung túng cho Ôn Lê.
Có phải là do đã qua giai đoạn nguy hiểm, cộng thêm cảm giác áy náy với Ôn Lê, hay là tình cũ với mẹ Ôn Lê khó phai?
Ôn Bách Tường nhìn khuôn mặt lạnh lùng và bệnh tật của con gái, như thể vừa mới nhớ ra trong mười mấy năm qua, đứa con gái này của mình chưa từng thử liên lạc với người cha giàu có như ông ta để trở về sống cuộc sống tốt đẹp.
Ôn Bách Tường dịu sắc mặt: "Cơ thể có bệnh gì? Nghiêm trọng không?"
Ông ta dường như muốn thể hiện sự quan tâm nhưng lại quá cứng nhắc, giọng điệu nói chuyện chẳng khác gì đối xử với cấp dưới của mình.
Cũng bình thường thôi, dù sao thì mức độ thân thiết giữa họ còn không bằng Ôn Bách Tường và cấp dưới của ông ta.
Ôn Lê: "Não có chút vấn đề."
Cảm giác như cô đang mắng người.
Ôn Lê bằng lòng về nhà họ Ôn không chỉ vì muốn bà ngoại yên tâm, mà còn là để gây chuyện… Ôn Bách Tường sống quá tốt, quá an nhàn rồi.
Ôn Bách Tường nhìn theo cái đầu tròn xoe của Ôn Lê.
Bà lão không nói là vấn đề về não, chắc là sợ ông ta sẽ thấy bệnh nặng mà ngại phiền phức rồi thoái thác.
Ông ta dặn dò vợ: "Đặt lịch hẹn với chuyên gia, ngày mai đưa con bé đi bệnh viện khám khoa não, hai ngày nữa thì đưa nó đi học."
Hoàn toàn không giống phong cách học sinh của Ôn Lê.
Sau khi Ôn Bách Tường gửi Ôn Lê đi, ông ta lại nhận nuôi một cô bé có sinh thần bát tự vượng ông ta từ trại trẻ mồ côi, đặt tên là Ôn Nhan.
Có thể tưởng tượng được Ôn Nhan, người con gái mang lại phúc khí, sẽ được ông ta yêu thương đến mức nào.
Nhờ phúc của vị đại sư kia, Ôn Nhan từ một đứa trẻ mồ côi thậm chí không có nổi chiếc váy hoa để mặc đã một bước trở thành thiên kim nhà họ Ôn, một danh môn khuê tú ở Kinh Thành.
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
