0 chữ
Chương 48
Chương 48
Để giữ dáng, cô ta luôn ăn ít bữa hoặc thậm chí không ăn, giờ cách bữa tối còn hai tiếng, Ôn Nhan đã dặn dò nữ giúp việc chuẩn bị sẵn đồ ăn cho mình.
Ăn xong, Ôn Nhan lên lầu về phòng.
Lâm Vân đang tưới hoa trong nhà kính ở tầng hai, bà ta vui vẻ ngân nga một bài hát, cho đến khi tiếng la hét của Ôn Nhan làm gián đoạn tiếng hát của bà ta.
Ôn Nhan la hét chạy ra khỏi phòng: "Người đâu, mau đến đây, mau đi gọi bác sĩ đến, nhanh lên!"
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Vân nghe thấy tiếng động ồn ào liền đi ra xem, kêu lên kinh ngạc: "Nhan Nhan con làm sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này?"
Chỉ thấy trên mặt, cổ và cánh tay Ôn Nhan toàn những nốt đỏ nhỏ, không chỗ nào trên da lộ ra ngoài áo là không bị.
Làn da mà cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc, thời gian và công sức để chăm sóc giờ trông thật đáng sợ.
Ôn Nhan toàn thân ngứa ngáy nhưng không dám gãi, cô ta lớn tiếng nói với nữ giúp việc: "Đi lấy thuốc dị ứng của tôi đến đây, nhanh lên!"
Ôn Nhan luôn đoan trang điềm tĩnh, giờ phút này lại mất hết phong thái, chỉ vì ngày mai là ngày cô ta đi phỏng vấn tại Tập đoàn Lục Thị.
Cô ta với bộ dạng quỷ quái này, ngày mai làm sao mà đi được!
Cô ta làm sao có thể giữ bình tĩnh được.
"Chưa biết có phải dị ứng hay không, con đã bao lâu rồi không bị dị ứng, không thể tùy tiện uống thuốc được." Lâm Vân nói.
"Con chịu đựng một chút đợi bác sĩ đến đã, đừng để tình hình nghiêm trọng hơn nữa, trên người con dính cái gì thế?" Lâm Vân đột nhiên thấy gì đó, đưa tay nhúm một nhúm lông đen nhỏ từ vai Ôn Nhan.
"Đại tiểu thư, không biết sao trên ghế sofa và giường trong phòng cô lại có vài sợi lông chó." Nữ giúp việc A Tịnh cầm thuốc dị ứng và nước vội vàng từ phòng đi ra.
Lâm Vân vẻ mặt ghét bỏ vứt nhúm lông chó trong tay: "Sao phòng con lại có lông chó? Còn các người dọn dẹp kiểu gì vậy? Để chó chạy vào không nói, cũng không dọn sạch sẽ, rõ ràng biết đại tiểu thư bị dị ứng lông chó mà."
"Lông chó…" Ôn Nhan nhìn chằm chằm nhúm lông chó nhỏ mà Lâm Vân vứt trên đất, khuôn mặt đầy nốt đỏ nhỏ từ từ tối sầm lại.
"Đi tìm con chó đó ra." Cô ta lạnh lùng mở miệng.
Lâm Vân: "Các người mau đi tìm hết đi, tìm được lập tức vứt càng xa càng tốt, gϊếŧ chết cũng không sao."
Ôn Lê về đúng giờ cơm, đi vào từ cửa sau.
Hắc Tướng Quân mỗi ngày ngoài việc ngủ trong phòng thì lại chơi trong vườn sau, Ôn Lê liền từ cửa sau vào vườn sau, tiện thể tìm nó.
Sau bồn hoa có tiếng sột soạt, sau đó một cục than nhỏ đen thui phóng ra, chạy với tốc độ nhanh nhất đời mình về phía Ôn Lê.
Ôn Lê nghe tiếng nó sủa không giống bình thường, cô ôm Hắc Tướng Quân lên, cái đầu nhỏ của Hắc Tướng Quân cứ thế chui vào lòng cô.
Đầu tiên nó rêи ɾỉ vài tiếng, sau đó lại sủa về phía cô.
"Sao vậy? Chơi điên rồi à? Sao hưng phấn thế."
Ôn Lê ôm chó đi về phía biệt thự.
Lúc này, đại sảnh biệt thự đang rất ồn ào.
"Bác sĩ nói phải uống thuốc ba ngày mới hết, nhưng ngày mai là ngày con đi phỏng vấn ở Tập đoàn Lục Thị, cha…"
Ôn Nhan nhìn cha mình, nước mắt không kiểm soát được chảy xuống.
"Vào Lục Thị, trở thành nhà thiết kế trang sức chính của Tập đoàn Lục Thị là ước mơ bấy lâu nay của con. Con đã nỗ lực bao nhiêu, chuẩn bị bao lâu, cha cũng biết ngày mai quan trọng với con đến mức nào mà, giờ thì tất cả đều bị hủy hoại rồi…"
"Cha biết mà." Ôn Bách Tường an ủi vỗ nhẹ đầu Ôn Nhan.
"Nhan Nhan đừng khóc nữa, càng khóc mặt càng tệ, mau lau nước mắt đi." Lâm Vân giả tạo lấy khăn tay lau nước mắt cho Ôn Nhan.
Ăn xong, Ôn Nhan lên lầu về phòng.
Lâm Vân đang tưới hoa trong nhà kính ở tầng hai, bà ta vui vẻ ngân nga một bài hát, cho đến khi tiếng la hét của Ôn Nhan làm gián đoạn tiếng hát của bà ta.
Ôn Nhan la hét chạy ra khỏi phòng: "Người đâu, mau đến đây, mau đi gọi bác sĩ đến, nhanh lên!"
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Vân nghe thấy tiếng động ồn ào liền đi ra xem, kêu lên kinh ngạc: "Nhan Nhan con làm sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này?"
Chỉ thấy trên mặt, cổ và cánh tay Ôn Nhan toàn những nốt đỏ nhỏ, không chỗ nào trên da lộ ra ngoài áo là không bị.
Làn da mà cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc, thời gian và công sức để chăm sóc giờ trông thật đáng sợ.
Ôn Nhan luôn đoan trang điềm tĩnh, giờ phút này lại mất hết phong thái, chỉ vì ngày mai là ngày cô ta đi phỏng vấn tại Tập đoàn Lục Thị.
Cô ta với bộ dạng quỷ quái này, ngày mai làm sao mà đi được!
Cô ta làm sao có thể giữ bình tĩnh được.
"Chưa biết có phải dị ứng hay không, con đã bao lâu rồi không bị dị ứng, không thể tùy tiện uống thuốc được." Lâm Vân nói.
"Con chịu đựng một chút đợi bác sĩ đến đã, đừng để tình hình nghiêm trọng hơn nữa, trên người con dính cái gì thế?" Lâm Vân đột nhiên thấy gì đó, đưa tay nhúm một nhúm lông đen nhỏ từ vai Ôn Nhan.
"Đại tiểu thư, không biết sao trên ghế sofa và giường trong phòng cô lại có vài sợi lông chó." Nữ giúp việc A Tịnh cầm thuốc dị ứng và nước vội vàng từ phòng đi ra.
"Lông chó…" Ôn Nhan nhìn chằm chằm nhúm lông chó nhỏ mà Lâm Vân vứt trên đất, khuôn mặt đầy nốt đỏ nhỏ từ từ tối sầm lại.
"Đi tìm con chó đó ra." Cô ta lạnh lùng mở miệng.
Lâm Vân: "Các người mau đi tìm hết đi, tìm được lập tức vứt càng xa càng tốt, gϊếŧ chết cũng không sao."
Ôn Lê về đúng giờ cơm, đi vào từ cửa sau.
Hắc Tướng Quân mỗi ngày ngoài việc ngủ trong phòng thì lại chơi trong vườn sau, Ôn Lê liền từ cửa sau vào vườn sau, tiện thể tìm nó.
Sau bồn hoa có tiếng sột soạt, sau đó một cục than nhỏ đen thui phóng ra, chạy với tốc độ nhanh nhất đời mình về phía Ôn Lê.
Đầu tiên nó rêи ɾỉ vài tiếng, sau đó lại sủa về phía cô.
"Sao vậy? Chơi điên rồi à? Sao hưng phấn thế."
Ôn Lê ôm chó đi về phía biệt thự.
Lúc này, đại sảnh biệt thự đang rất ồn ào.
"Bác sĩ nói phải uống thuốc ba ngày mới hết, nhưng ngày mai là ngày con đi phỏng vấn ở Tập đoàn Lục Thị, cha…"
Ôn Nhan nhìn cha mình, nước mắt không kiểm soát được chảy xuống.
"Vào Lục Thị, trở thành nhà thiết kế trang sức chính của Tập đoàn Lục Thị là ước mơ bấy lâu nay của con. Con đã nỗ lực bao nhiêu, chuẩn bị bao lâu, cha cũng biết ngày mai quan trọng với con đến mức nào mà, giờ thì tất cả đều bị hủy hoại rồi…"
"Cha biết mà." Ôn Bách Tường an ủi vỗ nhẹ đầu Ôn Nhan.
"Nhan Nhan đừng khóc nữa, càng khóc mặt càng tệ, mau lau nước mắt đi." Lâm Vân giả tạo lấy khăn tay lau nước mắt cho Ôn Nhan.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
