TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41

Lục Tử Dần tìm thấy bạn bè đang tổ chức sinh nhật tại khu ghế ngồi.

"Sao chỉ có một mình anh Dần vậy? Dư Kỵ không đi cùng cậu à? Hai người không phải lúc nào cũng như hình với bóng sao?"

"Nói cái quỷ gì thế, Cá Diếc là người sống sờ sờ, đâu phải dây lưng mà tôi lúc nào cũng phải buộc trên người chứ." Lục Tử Dần bực bội nói, móc điện thoại ra: "Tôi gửi lì xì rồi đó, tôi không quậy với mấy cậu nữa, tôi có việc bận."

"Việc gì thế? Đã đến rồi thì ở lại chơi một lát rồi đi chứ."

"Thật sự không được, tôi dẫn theo trẻ con đến, thằng bé đang đợi tôi ở bên ngoài, sang năm tôi sẽ bù lại cho cậu."

"Trẻ con à? Con ai thế? Anh Dần đã có con rồi sao?"

"Cút đi, tôi không ngại sinh ra cái đứa nghịch tử như cậu đâu! Ây, cậu cắt cho con tôi một miếng bánh kem này đi, ít kem thôi nhé."

"Cắt gì mà cắt, cứ cầm cả cái đi, tôi mua cái khác là được."

Lục Tử Dần ôm cả cái bánh kem cẩn thận đi ra ngoài.

Cái bánh kem này không biết ai tặng mà cũng dễ thương phết, làm cũng tinh xảo nữa, anh ta thầm nghĩ Tiểu Cảnh Nguyên chắc chắn sẽ thích.

Lục Tử Dần ra khỏi quán bar, băng qua đường đến trước xe, anh ta dùng một tay mở cửa sau, đưa cái bánh vào trong.

"Đinh đinh đinh đàng!"

"Sao nào Tiểu Cảnh Nguyên, thích không?"

Lục Tử Dần cũng cười hì hì thò nửa người vào trong, nhưng khi nhìn thấy ghế sau trống rỗng, Lục Tử Dần ngây người, anh ta lập tức nhìn sang ghế trước, vẫn không có.

Lục Tử Dần lập tức bước ra khỏi xe, hoảng loạn nhìn quanh, sự sợ hãi dày đặc bò lên khắp tim anh ta.

"Cảnh Nguyên?"

"Cảnh Nguyên!"

Lục Tử Dần sợ đến tái mặt, cái bánh kem rơi xuống đất, anh ta tìm kiếm khắp nơi, túm lấy bảo vệ ở cửa quán bar vội vàng hỏi…

Khu phố thương mại sầm uất.

Tòa nhà Tập đoàn Lục Thị cao chọc trời.

Trong phòng họp cao cấp.

Lục Tây Kiêu mặc tây trang chỉnh tề, khí thế ngời ngời ngồi ở vị trí đầu tiên, lắng nghe một loạt các cán bộ chủ chốt báo cáo tổng kết quý vừa rồi.

Thân thể không thoải mái khiến khuôn mặt vốn không biểu cảm của anh càng thêm lạnh lùng, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào bản báo cáo trong tay.

Suốt cả cuộc họp, anh hiếm khi liếc nhìn nhân viên, cũng không nói nhiều, nhưng dù vậy các nhân viên vẫn không dám thở mạnh, từng người ngồi ngay ngắn, ngay cả thần sắc cũng không dám lơ là, sợ công việc xảy ra một chút sai sót.

"Ong ong ong…"

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, tiếng vo ve trong phòng họp với bầu không khí nghiêm túc càng trở nên rõ ràng.

Ánh mắt mọi người vô thức bị chiếc điện thoại màu đen thu hút, chỉ nhìn một cái rồi vội vàng thu về.

Tiếng rung liên tục không ngừng, sắc mặt Lục Tây Kiêu lạnh lẽo.

Anh nhấc điện thoại lên nhìn cuộc gọi đến, rồi thuận tay cúp máy.

Giây tiếp theo, lại gọi đến.

Lục Tây Kiêu khẽ cau mày gần như không thể nhận ra, anh vừa bắt máy vừa giơ tay tạm dừng cuộc họp.

"Ngũ… Ngũ thúc, Cảnh… Cảnh Nguyên bị lạc rồi…"

Trong điện thoại, giọng Lục Tử Dần run rẩy gần như muốn khóc.

Ôn Lê ôm Hắc Tướng Quân vừa mới tắm sạch sẽ ở tiệm thú cưng đi trên đường, lòng bàn tay xoa xoa cái bụng mềm mại của nó.

Cô hoàn toàn không nhận ra phía sau dòng người tấp nập, một bóng dáng nhỏ bé đang cố gắng hết sức đuổi theo bước chân cô, gần như bị dòng người nhấn chìm.

Cậu bé gần như chạy miết, liên tục bị dòng người xô đẩy, những đôi chân đang di chuyển chiếm hết tầm nhìn của cậu bé, bóng dáng Ôn Lê lúc ẩn lúc hiện phía trước.

Cậu bé thở hổn hển chạy đến mức hụt hơi, nhưng không dám dừng lại.

Cậu bé đã rời xa quán bar từ lâu, điện thoại cũng không mang theo, những con phố xa lạ, dòng người và ánh đèn rực rỡ khiến cậu bé sợ hãi.

Chỉ có thể liều mạng đuổi theo Ôn Lê.

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.