0 chữ
Chương 36
Chương 36
Ôn Lê mở vòi nước xả vào khiến Ôn Tâm hét lên.
Nước từ phía sau gáy dội thẳng vào mặt, chảy vào khoang mũi, Ôn Tâm bị sặc nước chửi bới ầm ĩ, nhưng rất nhanh sau đó không thể kêu la được nữa.
Nước trong bồn càng ngày càng nhiều, Ôn Tâm bị sặc nước khó chịu vô cùng, cô ta không ngừng vung vẩy cánh tay còn lại, cố gắng túm lấy Ôn Lê nhưng đều không thành công.
Ôn Lê thờ ơ nhìn cô ta giãy giụa.
Khi Ôn Tâm sắp ngạt thở, Ôn Lê nhấc cô ta lên ném xuống đất, rửa tay lại rồi khóa nước và rời đi.
Đợi đến khi Ôn Tâm lấy lại hơi, Ôn Lê đã biến mất không dấu vết.
Ôn Lê còn chưa bước vào cửa chính nhà họ Ôn đã nghe thấy tiếng Ôn Tâm khóc gào bên trong, xen lẫn tiếng tố cáo của Lâm Vân.
“Nó giả bệnh lừa tiền, không coi ai ra gì, ăn nói bừa bãi tôi đều không chấp nhặt với nó, nhưng chuyện nó đánh Tâm Tâm tôi dù thế nào cũng không thể nhịn được!”
“Ông nợ nó là chuyện của ông, Lâm Vân tôi không có lỗi với nó, nó dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, đánh con gái tôi như vậy?”
“Tôi gả cho ông bao nhiêu năm, thay ông quán xuyến Ôn gia, cuối cùng tôi lại để một đứa vãn bối cưỡi lên đầu lên cổ làm nhục.”
“Ôn Bách Tường, hôm nay chuyện này ông dám bao che, tôi sẽ đưa Tâm Tâm về nhà mẹ đẻ.”
Lâm Vân nói xong, ôm con gái cùng khóc nức nở.
Ôn Bách Tường mặt xanh mét nhìn Ôn Lê bước vào.
Ôn Tâm đầu tóc ướt sũng vẫn còn đang kinh hồn bạt vía, quấn chăn điều hòa khóc không ngừng, vừa nhìn thấy Ôn Lê liền có chút sợ hãi.
“Mày còn dám về!” Ánh mắt oán độc của Lâm Vân nhìn Ôn Lê, hận không thể lột da rút gân Ôn Lê.
Bà ta cố nén ý muốn xông lên tát Ôn Lê mấy bạt tai để trả thù cho con gái, ôm con gái an ủi: “Tâm Tâm đừng sợ.”
Câu này là nói cho Ôn Bách Tường nghe.
Thấy Ôn Lê thần sắc điềm nhiên, một chút cũng không nhận ra lỗi lầm, hình như còn muốn trực tiếp lên lầu.
Ôn Bách Tường nén giận nói: “Con không có gì muốn giải thích sao?”
Ôn Lê thờ ơ: “Ông muốn đánh lại trả thù cho cô ta sao?”
Lâm Vân nghe vậy, không nhịn được nữa, đứng phắt dậy.
“Mày đánh Tâm Tâm ra nông nỗi này, còn dám thái độ như vậy, mày đúng là vô pháp vô thiên rồi, một đứa con gái như mày tuổi còn nhỏ lại không chịu học cái tốt, lại ra tay nặng như vậy? Con bé là em gái ruột của mày, con bé chọc gì đến mày mà mày lại muốn dìm chết nó! Lại còn ở trường học, mày muốn gϊếŧ người à? Mày có biết con bé đã ra khỏi trường như thế nào không? Mày để con bé sau này làm sao ở trường? Để mặt mũi Ôn gia để đâu?”
Ôn Lê nhẹ nhàng một câu: “May mà ở trường, không thì tôi đã đánh chết cô ta rồi.”
“Ôn Lê!” Ôn Bách Tường đập bàn đứng dậy, giận dữ quát.
Ông ta nhìn chằm chằm Ôn Lê, mạnh mẽ nói: “Xin lỗi Tâm Tâm đi.”
“Xin lỗi? Chuyện hôm nay muốn xin lỗi là xong sao?” Lâm Vân khó tin nhìn chồng, rồi lại nhìn về phía Ôn Lê: “Tôi nói cho ông biết chuyện này là không thể nào! Hôm nay hoặc là mày thu dọn đồ đạc cút khỏi Ôn gia, hoặc là tôi báo cảnh sát tống mày vào tù ngồi một năm rưỡi!”
“Báo đi, cô ta trước mặt cả lớp vu khống tôi gian lận thi cử, buông lời ác ý với tôi, tức giận quá chạy vào nhà vệ sinh chặn tôi, tôi vì tự vệ mà phản công.” Ôn Lê không nhanh không chậm nói: “Cô ta phỉ báng sỉ nhục trước, sau đó cố ý gây thương tích cho tôi, cả lớp đều là nhân chứng.”
Ôn Tâm công kích bằng lời nói, cô ra tay phản công là sự thật.
“Ôn Lê mày còn nói bậy nữa tao xé nát miệng mày, tao khi nào muốn cố ý gây thương tích cho mày? Rõ ràng là mày đánh tao mà.”
Ôn Tâm tức điên người, chỉ vào Ôn Lê mắng chửi, không ngờ Ôn Lê lại dám trắng trợn nói dối.
Nước từ phía sau gáy dội thẳng vào mặt, chảy vào khoang mũi, Ôn Tâm bị sặc nước chửi bới ầm ĩ, nhưng rất nhanh sau đó không thể kêu la được nữa.
Nước trong bồn càng ngày càng nhiều, Ôn Tâm bị sặc nước khó chịu vô cùng, cô ta không ngừng vung vẩy cánh tay còn lại, cố gắng túm lấy Ôn Lê nhưng đều không thành công.
Ôn Lê thờ ơ nhìn cô ta giãy giụa.
Khi Ôn Tâm sắp ngạt thở, Ôn Lê nhấc cô ta lên ném xuống đất, rửa tay lại rồi khóa nước và rời đi.
Đợi đến khi Ôn Tâm lấy lại hơi, Ôn Lê đã biến mất không dấu vết.
Ôn Lê còn chưa bước vào cửa chính nhà họ Ôn đã nghe thấy tiếng Ôn Tâm khóc gào bên trong, xen lẫn tiếng tố cáo của Lâm Vân.
“Nó giả bệnh lừa tiền, không coi ai ra gì, ăn nói bừa bãi tôi đều không chấp nhặt với nó, nhưng chuyện nó đánh Tâm Tâm tôi dù thế nào cũng không thể nhịn được!”
“Tôi gả cho ông bao nhiêu năm, thay ông quán xuyến Ôn gia, cuối cùng tôi lại để một đứa vãn bối cưỡi lên đầu lên cổ làm nhục.”
“Ôn Bách Tường, hôm nay chuyện này ông dám bao che, tôi sẽ đưa Tâm Tâm về nhà mẹ đẻ.”
Lâm Vân nói xong, ôm con gái cùng khóc nức nở.
Ôn Bách Tường mặt xanh mét nhìn Ôn Lê bước vào.
Ôn Tâm đầu tóc ướt sũng vẫn còn đang kinh hồn bạt vía, quấn chăn điều hòa khóc không ngừng, vừa nhìn thấy Ôn Lê liền có chút sợ hãi.
“Mày còn dám về!” Ánh mắt oán độc của Lâm Vân nhìn Ôn Lê, hận không thể lột da rút gân Ôn Lê.
Bà ta cố nén ý muốn xông lên tát Ôn Lê mấy bạt tai để trả thù cho con gái, ôm con gái an ủi: “Tâm Tâm đừng sợ.”
Thấy Ôn Lê thần sắc điềm nhiên, một chút cũng không nhận ra lỗi lầm, hình như còn muốn trực tiếp lên lầu.
Ôn Bách Tường nén giận nói: “Con không có gì muốn giải thích sao?”
Ôn Lê thờ ơ: “Ông muốn đánh lại trả thù cho cô ta sao?”
Lâm Vân nghe vậy, không nhịn được nữa, đứng phắt dậy.
“Mày đánh Tâm Tâm ra nông nỗi này, còn dám thái độ như vậy, mày đúng là vô pháp vô thiên rồi, một đứa con gái như mày tuổi còn nhỏ lại không chịu học cái tốt, lại ra tay nặng như vậy? Con bé là em gái ruột của mày, con bé chọc gì đến mày mà mày lại muốn dìm chết nó! Lại còn ở trường học, mày muốn gϊếŧ người à? Mày có biết con bé đã ra khỏi trường như thế nào không? Mày để con bé sau này làm sao ở trường? Để mặt mũi Ôn gia để đâu?”
“Ôn Lê!” Ôn Bách Tường đập bàn đứng dậy, giận dữ quát.
Ông ta nhìn chằm chằm Ôn Lê, mạnh mẽ nói: “Xin lỗi Tâm Tâm đi.”
“Xin lỗi? Chuyện hôm nay muốn xin lỗi là xong sao?” Lâm Vân khó tin nhìn chồng, rồi lại nhìn về phía Ôn Lê: “Tôi nói cho ông biết chuyện này là không thể nào! Hôm nay hoặc là mày thu dọn đồ đạc cút khỏi Ôn gia, hoặc là tôi báo cảnh sát tống mày vào tù ngồi một năm rưỡi!”
“Báo đi, cô ta trước mặt cả lớp vu khống tôi gian lận thi cử, buông lời ác ý với tôi, tức giận quá chạy vào nhà vệ sinh chặn tôi, tôi vì tự vệ mà phản công.” Ôn Lê không nhanh không chậm nói: “Cô ta phỉ báng sỉ nhục trước, sau đó cố ý gây thương tích cho tôi, cả lớp đều là nhân chứng.”
Ôn Tâm công kích bằng lời nói, cô ra tay phản công là sự thật.
“Ôn Lê mày còn nói bậy nữa tao xé nát miệng mày, tao khi nào muốn cố ý gây thương tích cho mày? Rõ ràng là mày đánh tao mà.”
Ôn Tâm tức điên người, chỉ vào Ôn Lê mắng chửi, không ngờ Ôn Lê lại dám trắng trợn nói dối.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
