0 chữ
Chương 32
Chương 32
Giáo viên chủ nhiệm có chút bất lực: “Giáo sư Tống đã đích thân xem bài rồi, là đúng.”
“Gian lận! Nhất định là gian lận! Với tài nguyên giáo dục ở cái nơi thôn quê Minh Thành đó của cô ta, với việc cô ta cứ ba bữa hai buổi lại trốn học, nói gì tôi cũng không tin cô ta có thể giải được đề này!”
“Minh Thành? Chốn quỷ quái nào? Chưa từng nghe bao giờ.”
“Ôn Lê trước đây học ở cái nơi như vậy ư? Cậu ta không phải tiểu thư nhà họ Ôn sao? Tôi còn tưởng cậu ta trước đây ở nước ngoài chứ.”
“Dù không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng dù sao cũng là chị của cậu ta, cái thái độ của cậu ta đối với chị gái mình… Xem ra cuộc sống của Ôn Lê ở Ôn gia thực sự không dễ dàng gì.”
Giáo viên chủ nhiệm cạn lời, nghĩ rằng Ôn Lê cũng là tiểu thư Ôn gia, giờ lại còn được Giáo sư Tống coi trọng, liền có thêm chút tự tin để bảo vệ Ôn Lê.
Cũng là thực sự không thể chịu nổi sự vô lý của Ôn Tâm nữa.
“Ôn Tâm, nói chuyện phải có trách nhiệm, em có bằng chứng chứng minh Ôn Lê gian lận không?”
“Cô ta chắc chắn đã tra điện thoại, hoặc là tìm người giúp đỡ bên ngoài, nếu là người khác thì em cũng có thể chấp nhận, nhưng thành tích lịch sử của Ôn Lê…” Trên mặt Ôn Tâm là vẻ khinh miệt tột cùng.
“Đề này là do Giáo sư Tống ra, nếu không điều tra rõ ràng, làm lớn chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của toàn bộ Nhất Trung.”
Nâng cao quan điểm, giáo viên chủ nhiệm muốn chửi thề.
“Ôn Lê, cô tin em, em lên đây giảng cho các bạn về cách giải bài của mình đi.”
Ôn Lê từ chối.
Ôn Tâm hừ lạnh, trên khuôn mặt căng thẳng đến trắng bệch lộ ra nụ cười chiến thắng, chút căng thẳng còn sót lại cũng tan biến hết.
“Cô ta không dám giảng là vì cô ta căn bản không biết. Còn nói không phải gian lận! Tôi xem bây giờ cô ta còn có gì để nói.”
Giáo viên chủ nhiệm: “Có gì bất tiện sao?”
Ôn Lê nói thật: “Giảng rồi các bạn cũng không hiểu đâu.”
“Tức ghê! Mà người ta nói là sự thật! Càng tức hơn!”
“Mẹ nó chửi ai đấy? Nhưng sao mình không phản bác được nhỉ?”
Ôn Tâm: “Cứ tiếp tục giả vờ đi! Muốn dựa vào gian lận để quen Giáo sư Tống, cũng không xem mình có cái đầu đó không, tôi xem cô kết thúc thế nào.”
Ôn Lê đón ánh mắt cô ta, thần sắc điềm nhiên: “Cô nói tôi gian lận thì tôi phải tự chứng minh trong sạch à? Tôi nói cô ngu ngốc, cô có đi bệnh viện kiểm tra khoa não không?”
Vừa dứt lời, mấy người không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ôn Tâm: “Cô không chứng minh được cô không gian lận thì nói gì cũng vô ích! Chuyện cô gian lận tôi nhất định sẽ nói với Giáo sư Tống!”
Ôn Lê xoay bút trong tay, thấy người này ngu đến buồn cười.
“Cô lấy đâu ra tự tin rằng cái đề mà cô không giải được thì người khác nhất định cũng không giải được? Tư duy logic bình thường cũng không có, cái loại như cô, chữa khỏi cũng chảy dãi, còn thiên tài sao?”
“Phụt, ha ha ha, xin lỗi tôi thực sự không nhịn được.”
“Cậu ấy làm sao mà vừa hài hước vừa nói đúng trọng tâm vậy nhỉ?”
“Không nhìn ra, nữ thần của tôi với khuôn mặt lạnh lùng như vậy mà lại độc mồm độc miệng thế, phải làm sao đây, càng yêu hơn rồi!”
“Vậy rốt cuộc có nên tin cậu ấy không? Đó là đề mà ngay cả Ôn Tâm và giáo viên còn không làm được.”
“Cậu và Ôn Tâm giống nhau, chữa khỏi cũng chảy dãi.”
“Ôn Lê!” Ôn Tâm dù sao cũng còn nhỏ tuổi, lại chưa từng gặp thất bại, thêm vào bản tính kiêu ngạo.
Cô ta tức giận đến mức vớ lấy túi bút trên bàn.
Nhưng chưa kịp hành động tiếp theo, cửa sau lớp học vang lên tiếng gõ, một giọng nam dễ nghe nhưng mang theo vẻ xa cách đã cắt ngang cô ta.
“Làm phiền một chút.”
“Gian lận! Nhất định là gian lận! Với tài nguyên giáo dục ở cái nơi thôn quê Minh Thành đó của cô ta, với việc cô ta cứ ba bữa hai buổi lại trốn học, nói gì tôi cũng không tin cô ta có thể giải được đề này!”
“Minh Thành? Chốn quỷ quái nào? Chưa từng nghe bao giờ.”
“Ôn Lê trước đây học ở cái nơi như vậy ư? Cậu ta không phải tiểu thư nhà họ Ôn sao? Tôi còn tưởng cậu ta trước đây ở nước ngoài chứ.”
“Dù không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng dù sao cũng là chị của cậu ta, cái thái độ của cậu ta đối với chị gái mình… Xem ra cuộc sống của Ôn Lê ở Ôn gia thực sự không dễ dàng gì.”
Giáo viên chủ nhiệm cạn lời, nghĩ rằng Ôn Lê cũng là tiểu thư Ôn gia, giờ lại còn được Giáo sư Tống coi trọng, liền có thêm chút tự tin để bảo vệ Ôn Lê.
“Ôn Tâm, nói chuyện phải có trách nhiệm, em có bằng chứng chứng minh Ôn Lê gian lận không?”
“Cô ta chắc chắn đã tra điện thoại, hoặc là tìm người giúp đỡ bên ngoài, nếu là người khác thì em cũng có thể chấp nhận, nhưng thành tích lịch sử của Ôn Lê…” Trên mặt Ôn Tâm là vẻ khinh miệt tột cùng.
“Đề này là do Giáo sư Tống ra, nếu không điều tra rõ ràng, làm lớn chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của toàn bộ Nhất Trung.”
Nâng cao quan điểm, giáo viên chủ nhiệm muốn chửi thề.
“Ôn Lê, cô tin em, em lên đây giảng cho các bạn về cách giải bài của mình đi.”
Ôn Lê từ chối.
Ôn Tâm hừ lạnh, trên khuôn mặt căng thẳng đến trắng bệch lộ ra nụ cười chiến thắng, chút căng thẳng còn sót lại cũng tan biến hết.
Giáo viên chủ nhiệm: “Có gì bất tiện sao?”
Ôn Lê nói thật: “Giảng rồi các bạn cũng không hiểu đâu.”
“Tức ghê! Mà người ta nói là sự thật! Càng tức hơn!”
“Mẹ nó chửi ai đấy? Nhưng sao mình không phản bác được nhỉ?”
Ôn Tâm: “Cứ tiếp tục giả vờ đi! Muốn dựa vào gian lận để quen Giáo sư Tống, cũng không xem mình có cái đầu đó không, tôi xem cô kết thúc thế nào.”
Ôn Lê đón ánh mắt cô ta, thần sắc điềm nhiên: “Cô nói tôi gian lận thì tôi phải tự chứng minh trong sạch à? Tôi nói cô ngu ngốc, cô có đi bệnh viện kiểm tra khoa não không?”
Vừa dứt lời, mấy người không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ôn Tâm: “Cô không chứng minh được cô không gian lận thì nói gì cũng vô ích! Chuyện cô gian lận tôi nhất định sẽ nói với Giáo sư Tống!”
“Cô lấy đâu ra tự tin rằng cái đề mà cô không giải được thì người khác nhất định cũng không giải được? Tư duy logic bình thường cũng không có, cái loại như cô, chữa khỏi cũng chảy dãi, còn thiên tài sao?”
“Phụt, ha ha ha, xin lỗi tôi thực sự không nhịn được.”
“Cậu ấy làm sao mà vừa hài hước vừa nói đúng trọng tâm vậy nhỉ?”
“Không nhìn ra, nữ thần của tôi với khuôn mặt lạnh lùng như vậy mà lại độc mồm độc miệng thế, phải làm sao đây, càng yêu hơn rồi!”
“Vậy rốt cuộc có nên tin cậu ấy không? Đó là đề mà ngay cả Ôn Tâm và giáo viên còn không làm được.”
“Cậu và Ôn Tâm giống nhau, chữa khỏi cũng chảy dãi.”
“Ôn Lê!” Ôn Tâm dù sao cũng còn nhỏ tuổi, lại chưa từng gặp thất bại, thêm vào bản tính kiêu ngạo.
Cô ta tức giận đến mức vớ lấy túi bút trên bàn.
Nhưng chưa kịp hành động tiếp theo, cửa sau lớp học vang lên tiếng gõ, một giọng nam dễ nghe nhưng mang theo vẻ xa cách đã cắt ngang cô ta.
“Làm phiền một chút.”
2
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
