0 chữ
Chương 141
Chương 146
Keith đã tìm được cái cớ cho sự thất bại và không chịu thua của mình.
Ôn Lê: "Không chịu thua thì nói thẳng đi, chúng ta có thể giải quyết vấn đề theo một cách đơn giản hơn."
Keith: "Đổi cách sao? Được thôi, tôi muốn xem cô lại muốn giở trò gì."
Lời Keith vừa dứt, gã đã bị một cú đá bay đi.
Cú đá trước cổng sàn đấu giá khiến gã nằm liệt giường hai ngày, bây giờ thở thôi vẫn còn đau, vậy mà lại thêm một cú nữa, lại còn ở cùng một vị trí.
Keith ngã vật xuống đất nôn ra máu, đau đến mức mắt trợn trừng.
Các vệ sĩ của gã lao lên rút súng chĩa vào kẻ gây tội.
Lục Kỳ và một đám thuộc hạ cũng đồng thời rút súng đối chọi.
Cú đá này, là do Lục Tây Kiêu đá.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Lục Tây Kiêu vẻ mặt thản nhiên nhìn xuống Keith: "Nếu tôi không hiểu sai, thì đây chính là cách giải quyết đơn giản mà cô ấy nói."
Ôn Lê liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Hiểu khá tốt."
Cô dành lời khẳng định.
Khóe miệng Lục Tây Kiêu nở một nụ cười nhạt.
Sau đó, anh nói với Keith: "Cú đá của tôi tính trước, cô ấy đặt một trăm triệu, tỷ lệ cược hai mươi, hạn trong một ngày anh phải gửi tới."
"Thằng cha này dám đá Keith, anh ta chết chắc rồi."
"Anh ta không biết thân thế của Keith, không biết Keith là người thù dai nhất sao? Cái chân đó của anh ta chắc chắn sẽ mất một cách đau đớn, sau đó là mạng của anh ta, Keith giỏi hành hạ người khác nhất."
Những người xung quanh đã có thể hình dung ra cảnh thảm hại của Lục Tây Kiêu.
Keith đau đến mức không thể đứng dậy, xương chắc hẳn đã gãy, gã không dám cử động bừa bãi, chỉ có thể nằm trên đất trừng mắt nhìn Lục Tây Kiêu.
"Tiền? Lão tử sang năm sẽ đốt cho các người!"
"Tự chui đầu vào rọ còn muốn đi à! Bắt hai đứa nó lại cho tao, còn lại gϊếŧ hết!"
Keith gằn giọng ra lệnh cho thuộc hạ.
Đối mặt với nguy hiểm, Lục Tây Kiêu không lùi mà còn tiến lên một bước, chắn Ôn Lê sau lưng mình, ánh mắt lạnh như băng nhìn Keith hệt như nhìn một cái xác: "Ở S Châu mà đối đầu với tôi, anh chắc chứ?"
Keith khạc một bãi máu xuống đất: "Anh không thật sự nghĩ S Châu này một người ngoài như anh có thể nói là được sao? Hôm nay lão tử sẽ cho anh biết, ở S Châu, ai mới là trời!"
"Phế hai cái chân của nó cho tao, đừng làm chết, lão tử muốn hành hạ nó thật kỹ, để nó hối hận vì đã chọc vào tao!"
Lời cay độc của Keith vừa dứt.
Chưa kịp để thuộc hạ của gã hành động thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân của ủng quân đội giẫm trên sàn nhà vang lên đều tăm tắp.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy từng hàng lính mặc quân phục, vũ trang đầy đủ xông vào, rồi đứng thẳng tắp phía sau Lục Tây Kiêu.
Nhìn sơ qua, ít nhất cũng là một đội quân hai ngàn người.
"Quân đội sao lại đến đây?"
"Chuyện gì thế này? Tên này có thân phận gì? Có liên quan đến đội quân này sao?" Những người xung quanh thì thầm to nhỏ.
Keith chỉ bị trận địa này dọa sợ hai giây, sau đó liền cười phá lên.
"Anh tưởng chính quyền địa phương có thể quản được việc sao? Họ chỉ là một cái nền dùng để trưng bày thôi, trước khi đấu giá S Châu anh không tìm hiểu kỹ S Châu đã chết bao nhiêu đời Châu trưởng sao? Anh tưởng tôi sẽ sợ sao? Lục Châu trưởng!" Gã mỉa mai nhìn Lục Tây Kiêu như xem kịch vui.
"Cái gì? Anh ta là Tân Châu trưởng?"
"Tân Châu trưởng của S Châu là người châu Á sao?"
"Nghe nói anh ta đã chi bốn tỷ bảng Anh để đấu giá S Châu."
Những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Lục Tây Kiêu, đa số đều là ánh mắt dò xét, không có mấy sự tôn trọng.
Ngay cả Châu trưởng do chính quyền địa phương phái đến cũng không quản được nơi này, họ rõ ràng không coi trọng vị Châu trưởng ngoại lai này.
Ôn Lê: "Không chịu thua thì nói thẳng đi, chúng ta có thể giải quyết vấn đề theo một cách đơn giản hơn."
Keith: "Đổi cách sao? Được thôi, tôi muốn xem cô lại muốn giở trò gì."
Lời Keith vừa dứt, gã đã bị một cú đá bay đi.
Cú đá trước cổng sàn đấu giá khiến gã nằm liệt giường hai ngày, bây giờ thở thôi vẫn còn đau, vậy mà lại thêm một cú nữa, lại còn ở cùng một vị trí.
Keith ngã vật xuống đất nôn ra máu, đau đến mức mắt trợn trừng.
Các vệ sĩ của gã lao lên rút súng chĩa vào kẻ gây tội.
Lục Kỳ và một đám thuộc hạ cũng đồng thời rút súng đối chọi.
Cú đá này, là do Lục Tây Kiêu đá.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Lục Tây Kiêu vẻ mặt thản nhiên nhìn xuống Keith: "Nếu tôi không hiểu sai, thì đây chính là cách giải quyết đơn giản mà cô ấy nói."
Cô dành lời khẳng định.
Khóe miệng Lục Tây Kiêu nở một nụ cười nhạt.
Sau đó, anh nói với Keith: "Cú đá của tôi tính trước, cô ấy đặt một trăm triệu, tỷ lệ cược hai mươi, hạn trong một ngày anh phải gửi tới."
"Thằng cha này dám đá Keith, anh ta chết chắc rồi."
"Anh ta không biết thân thế của Keith, không biết Keith là người thù dai nhất sao? Cái chân đó của anh ta chắc chắn sẽ mất một cách đau đớn, sau đó là mạng của anh ta, Keith giỏi hành hạ người khác nhất."
Những người xung quanh đã có thể hình dung ra cảnh thảm hại của Lục Tây Kiêu.
Keith đau đến mức không thể đứng dậy, xương chắc hẳn đã gãy, gã không dám cử động bừa bãi, chỉ có thể nằm trên đất trừng mắt nhìn Lục Tây Kiêu.
"Tự chui đầu vào rọ còn muốn đi à! Bắt hai đứa nó lại cho tao, còn lại gϊếŧ hết!"
Keith gằn giọng ra lệnh cho thuộc hạ.
Đối mặt với nguy hiểm, Lục Tây Kiêu không lùi mà còn tiến lên một bước, chắn Ôn Lê sau lưng mình, ánh mắt lạnh như băng nhìn Keith hệt như nhìn một cái xác: "Ở S Châu mà đối đầu với tôi, anh chắc chứ?"
Keith khạc một bãi máu xuống đất: "Anh không thật sự nghĩ S Châu này một người ngoài như anh có thể nói là được sao? Hôm nay lão tử sẽ cho anh biết, ở S Châu, ai mới là trời!"
"Phế hai cái chân của nó cho tao, đừng làm chết, lão tử muốn hành hạ nó thật kỹ, để nó hối hận vì đã chọc vào tao!"
Lời cay độc của Keith vừa dứt.
Chưa kịp để thuộc hạ của gã hành động thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân của ủng quân đội giẫm trên sàn nhà vang lên đều tăm tắp.
Nhìn sơ qua, ít nhất cũng là một đội quân hai ngàn người.
"Quân đội sao lại đến đây?"
"Chuyện gì thế này? Tên này có thân phận gì? Có liên quan đến đội quân này sao?" Những người xung quanh thì thầm to nhỏ.
Keith chỉ bị trận địa này dọa sợ hai giây, sau đó liền cười phá lên.
"Anh tưởng chính quyền địa phương có thể quản được việc sao? Họ chỉ là một cái nền dùng để trưng bày thôi, trước khi đấu giá S Châu anh không tìm hiểu kỹ S Châu đã chết bao nhiêu đời Châu trưởng sao? Anh tưởng tôi sẽ sợ sao? Lục Châu trưởng!" Gã mỉa mai nhìn Lục Tây Kiêu như xem kịch vui.
"Cái gì? Anh ta là Tân Châu trưởng?"
"Tân Châu trưởng của S Châu là người châu Á sao?"
"Nghe nói anh ta đã chi bốn tỷ bảng Anh để đấu giá S Châu."
Những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Lục Tây Kiêu, đa số đều là ánh mắt dò xét, không có mấy sự tôn trọng.
Ngay cả Châu trưởng do chính quyền địa phương phái đến cũng không quản được nơi này, họ rõ ràng không coi trọng vị Châu trưởng ngoại lai này.
2
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
