TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 133
Chương 133

Ôn Lê không hề hoảng sợ, một tay thậm chí còn đút túi quần, như thể đang ở hai thế giới khác biệt so với cảnh chém gϊếŧ xung quanh, còn thản nhiên trêu chọc Lục Tây Kiêu: "Lục Châu trưởng không định quản lý sao?"

Một thanh đao dài chém về phía hai người.

Lục Tây Kiêu dẫn Ôn Lê nghiêng người né tránh, một phát súng tiễn đối phương đi, lại một cây gậy sắt đập xuống về phía Ôn Lê, chưa đợi Ôn Lê phản ứng, cô đã bị Lục Tây Kiêu kéo sát vào tường để tránh.

Tên côn đồ đó sau đó bị thuộc hạ của Lục Tây Kiêu giải quyết.

Lưng Ôn Lê áp sát vào tường, tầm nhìn hoàn toàn bị Lục Tây Kiêu chắn trước mặt. Người đàn ông vai rộng chân dài, bao trọn cô giữa cơ thể anh và bức tường, tạo thành một góc an toàn.

Cô nghe thấy câu trả lời có phần bất lực của Lục Châu trưởng từ phía trên đầu: "Không muốn mất mặt đâu."

Chưa đợi Ôn Lê đẩy anh ra, cô lại bị Lục Tây Kiêu kéo đi lần nữa.

Đi dọc đường may mắn thoát hiểm đến tầng một.

Không ngờ lại chạm mặt một người đàn ông trung niên trông giống ông chủ, miệng ngậm điếu xì gà, phía sau dẫn theo một đám người.

Người đàn ông đó vừa nhìn thấy Ôn Lê liền như gặp kẻ thù gϊếŧ cha, chửi rủa: "Mẹ kiếp, lại là cô!"

Quả nhiên, cô chính là khách quen của sòng bạc này.

Và xem ra cô còn để lại cho sòng bạc này những kỷ niệm không mấy tốt đẹp.

"Thằng nào mắt mù cho cô ta vào! Để ông biết ông lột da nó!" Người đàn ông trung niên tức giận đến mức mắng chửi cả thuộc hạ, quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ: "Bắt cô ta lại cho tôi! Còn dám tự đưa mình đến đây, tìm chết!"

"Ngũ gia, hai người đi trước." Thuộc hạ của Lục Tây Kiêu lập tức chắn hai người phía sau, xông lên.

Lục Tây Kiêu nhân cơ hội kéo Ôn Lê đi về phía cửa chính.

Và lúc này, bên ngoài cửa lớn sòng bạc có mấy chiếc xe dừng lại.

Lục Tây Kiêu dẫn Ôn Lê vừa xuất hiện, còn chưa ra khỏi cửa lớn.

Keith đang ngồi trong một chiếc xe sang trọng lập tức phát hiện ra họ: "Bắt hai người đó lại cho tôi!"

Ôn Lê nhìn một cái, vấn đề không lớn.

Nhưng có người công cụ có sẵn nên cô không định ra tay.

Kết quả giây tiếp theo lại bị người công cụ khoác vai kéo lùi về phía sau cánh cửa.

Đường phía trước bị chặn.

Lục Tây Kiêu: "Đi cửa sau."

Lục Kỳ thấy thêm một đám người nữa xông đến bắt họ, anh ta chết lặng.

Hôm qua đá con trai của tên địa chủ giàu có ở địa phương, hôm nay lại lật tung cái sòng bạc này. Ngũ gia còn chưa chính thức nhậm chức Châu trưởng mà đã kết thù với hai kẻ thù lớn. Cứ thế này thì sẽ đắc tội với toàn bộ thế lực trong châu mất.

Hồng nhan họa thủy, đúng là hồng nhan họa thủy mà.

Đừng có đến nữa.

"Bọn chúng đi cửa sau rồi, bắt lấy hai người đó, đừng để chúng chạy thoát." Người của sòng bạc phát hiện ra họ.

Người của Keith cũng xông vào từ cửa chính.

Lục Tây Kiêu kéo Ôn Lê nhanh chóng đi ra cửa sau.

Những năm qua, không biết bao nhiêu vị Châu trưởng đã chết ở S Châu.

Dù Lục Tây Kiêu có công bố thân phận Châu trưởng, liệu những người đó có tin anh ngay lập tức hay không cũng là một chuyện, dù có tin cũng chưa chắc đã sợ vị Châu trưởng mới chưa lộ diện này.

Vì sự an toàn của Ôn Lê, Lục Tây Kiêu đương nhiên sẽ không chọn đối đầu trực diện với đám người liều mạng này ở một địa điểm bất lợi.

Không nhộn nhịp và ồn ào như cửa trước, cửa sau sòng bạc giống như một khu chung cư cũ nát, yên tĩnh.

Bên cạnh một cống nước thải có một chiếc mô tô đậu, Lục Tây Kiêu cuối cùng cũng được vận may mỉm cười một lần – chìa khóa vẫn cắm trên xe.

"Chúng ở đây!"

Nghe tiếng bước chân ồn ào đang đến gần phía sau, Lục Tây Kiêu kéo Ôn Lê đến trước chiếc mô tô, không nói lời nào, một tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô gái, dễ dàng nhấc cô lên yên sau.

0

0

4 tuần trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.