TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 130
Chương 130

Ôn Lê nhìn Lục Tây Kiêu đang ngồi sát cạnh mình, hơi châm chọc với vẻ khinh thường: "Anh sợ à?"

"?" Lục Tây Kiêu nhìn cô, ít nhiều có chút cạn lời.

Anh muốn nói nhưng lại thôi, một lát sau lại nghe anh đáp: "Ừ."

Ngũ quan Lục Kỳ hơi nhăn lại: Ngũ gia, ngài đang làm chuyện mất mặt gì vậy?

Ôn Lê chế giễu anh: "Lục Châu trưởng, khí thế áp đảo các quan chức chính phủ chiều nay đâu rồi? Để quên ở khách sạn à?"

Lục Tây Kiêu: "Đó là chuyện làm ăn, trên thương trường tôi chưa từng sợ ai, còn sòng bạc này tôi là lần đầu tiên vào, những con bạc này cũng không giống người làm ăn mà giảng đạo lý và văn minh."

Nói nghe cũng có vẻ hợp lý.

Lục Kỳ nghe mà mặt nhăn nhó như bị táo bón: Ngũ gia, ngài có muốn nghe xem ngài đang nói gì không? Tôi thay ngài mà cảm thấy chột dạ.

Cái vẻ nhu nhược, không thể tự lo liệu được của Lục Tây Kiêu khiến Lục Kỳ cảm thấy khó chịu, thật sự là xa lạ đến đáng sợ.

Ôn Lê khẽ nhếch môi: "Hừ…"

Nếu không phải anh dùng pháo nổ tôi, tôi thật sự đã tin anh rồi.

Nhà cái hô to: "Đặt cược đi, đặt cược đi!"

Thành công kéo sự chú ý của các con bạc trở lại bàn cược.

Xí ngầu, cách chơi đơn giản, trong chén có ba viên xí ngầu, mỗi viên có số điểm từ một đến sáu. Đoán điểm số lớn hay nhỏ.

4 đến 10 điểm là tiểu, 11 đến 17 điểm là đại.

3 điểm và 18 điểm là bão (ba con giống nhau).

Tỷ lệ trả thưởng của bão là 1/18.

Người mới hoàn toàn dựa vào vận may, người chơi lâu năm phân tích điểm số thông qua kỹ thuật của nhà cái, còn cao thủ thì nghe tiếng mà đoán điểm.

Nhà cái bắt đầu lắc chén xí ngầu, miệng lầm bầm: "Mua xong thì bỏ tay, đặt tiểu đại một ăn một, đặt bão một ăn mười tám."

Một lát sau nhà cái dừng động tác, các con bạc bắt đầu đặt cược.

Ôn Lê chống khuỷu tay lên mép bàn, lười biếng chống cằm, hơi nghiêng đầu về phía Lục Tây Kiêu: "Đặt cược thì dám chứ?"

Lục Tây Kiêu vốn định xem Ôn Lê chơi hoặc quan sát vài ván, giờ đành vươn tay lấy một chồng chip từ khay trước mặt.

Anh tiện tay đặt ở bên trái: "Tôi đoán tiểu."

Anh nói.

Ôn Lê không nói gì, mà cũng cầm một chồng chip, đặt ở bên phải đối diện với Lục Tây Kiêu: "Tôi đoán đại."

Lục Kỳ rất tự tin: "Chắc chắn Ngũ gia của chúng ta thắng."

Giây tiếp theo liền bị vả mặt.

Chỉ thấy nhà cái mở chén: "Bốn bốn năm, mười ba điểm, đại."

Lục Kỳ: Ngũ gia của chúng ta lần đầu chơi, chưa quen thôi.

Ván thứ hai nhanh chóng bắt đầu.

Lục Tây Kiêu tiếp tục đặt tiểu.

Ôn Lê cũng tiếp tục đặt đại.

Chén xí ngầu mở ra: "Ba năm sáu, mười bốn điểm, đại."

Lục Kỳ: May mắn thôi, ván sau Ngũ gia chắc chắn đặt đúng.

Ván thứ ba, Lục Tây Kiêu đặt đại, Ôn Lê đặt tiểu.

Chén xí ngầu mở ra: "Hai hai ba, bảy điểm, tiểu."

Lục Kỳ: Này! Vận may này cũng quá tệ rồi.

Thua liên tiếp ba ván, Lục Tây Kiêu khẽ mỉm cười nhìn Ôn Lê.

Hỏi: "Có bí quyết gì không?"

Ôn Lê: "Nghe nhiều, quan sát và phân tích kỹ thuật của nhà cái."

Lục Tây Kiêu: "Không ngờ Ôn tiểu thư lại là cao thủ, trước đây đã từng đến sòng bạc này hay đã chơi ở nơi khác rồi?"

Đàn ông chó, hỏi bí quyết là giả, moi tin mới là thật.

Ôn Lê: "Tối nay thắng được tôi, tôi sẽ nói cho anh biết."

Lục Tây Kiêu nhướng mày: "Vậy tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Ván thứ tư, Lục Tây Kiêu tiếp tục thua, Ôn Lê tiếp tục thắng.

Thực tế chứng minh, trước đây Lục Tây Kiêu không dựa vào vận may là đúng.

Ván thứ năm, Lục Tây Kiêu đặt tiểu, Ôn Lê, người luôn đặt sau, lần này lại đặt tiểu theo anh.

Lục Kỳ thấy vậy mới xác nhận: Hóa ra cô ấy không cố ý đặt ngược lại Ngũ gia, lợi dụng vận rủi của Ngũ gia để thắng.

Vậy lần này… Ngũ gia hẳn là… đoán đúng rồi chứ?

Kết quả đúng là đặt đúng.

Cả thiên hạ cùng ăn mừng!

0

0

4 tuần trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.