TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 127
Chương 127

Nhưng lại thấy Lục Kỳ trước tiên liếc nhìn Ôn Lê, sau đó đến phía sau sofa của anh, cúi người nói nhỏ vào tai anh: "Ngũ gia, tối qua Ôn tiểu thư cũng vào phòng đấu giá."

Luôn cảm thấy Ôn Lê có ý đồ xấu, vì sự an toàn của Lục Tây Kiêu, Lục Kỳ đã tự ý phái người điều tra tại sao Ôn Lê lại tình cờ xuất hiện bên ngoài phòng đấu giá vào ngày hôm qua.

Anh ta không tin lời Ôn Lê nói là đi ngang qua.

Lục Tây Kiêu nghiêng mắt nhìn Ôn Lê.

Keith, kẻ đã nhắm vào Ôn Lê ngày hôm qua, chắc chắn là một trong những người đấu giá và chỉ có thể là có tiếp xúc với Ôn Lê trong phòng đấu giá.

Vì vậy Lục Tây Kiêu đã đoán Ôn Lê rất có thể cũng đã vào phòng đấu giá, và phản ứng của một trong những quan chức vừa nãy khi nhìn thấy Ôn Lê cũng đã chứng minh suy đoán của anh.

Giang Ứng Bạch gửi một tin nhắn thoại, Ôn Lê chuyển tin nhắn thoại thành văn bản…

Lục Tây Kiêu lúc này đột nhiên hỏi: "Ôn tiểu thư tối qua cũng ở trong phòng đấu giá?"

Anh vốn không định hỏi nhưng sự thay đổi cảm xúc đột ngột của Ôn Lê nhắm vào anh vừa nãy khiến anh cảm thấy khó hiểu.

Cô chắc chắn đã nghe hiểu cuộc nói chuyện giữa anh và các quan chức chính phủ, vậy có phải cô có ý kiến gì về việc anh đấu giá S Châu không?

Ôn Lê nhìn sang, đối mặt với ánh mắt của anh.

Nhất thời không nói gì.

Hai người cứ thế nhìn nhau.

Giây tiếp theo.

Lại thấy Ôn Lê mặt không cảm xúc, bàn tay cầm điện thoại không biết là vô tình hay cố ý khẽ chạm vào màn hình.

Và rồi, tin nhắn thoại đầy hả hê của Giang Ứng Bạch vang lên:

"Cậu tuyệt đối không ngờ được, thằng cha tối qua đã ném 4 tỷ bảng Anh để cướp S Châu từ tay cậu chính là cái tên khốn Lục Tây Kiêu đó!"

Lục Tây Kiêu: "?"

Ôn Lê cảm thấy tin nhắn thoại này của Giang Ứng Bạch cực kỳ thích hợp để phát ra ngoài.

Nó không chỉ thay cô trả lời Lục Tây Kiêu, mà còn thể hiện được tâm trạng của cô, lần đầu tiên cô cảm thấy giọng nói lớn của Giang Ứng Bạch nghe dễ chịu đến thế.

Đặc biệt là câu "tên khốn" kia nghe vô cùng êm tai.

Lục Kỳ kinh ngạc thốt lên: "Cái gì? Tối qua người cứ ra giá với chúng ta là cô sao?"

Sốc đến mức không kịp để ý chuyện Lục Tây Kiêu bị bạn của Ôn Lê mắng là tên khốn.

Sau khi nhận ra mình quá kích động và vô lễ, vì có Lục Tây Kiêu ở đó, Lục Kỳ vội vàng bù đắp: "Ôn, Ôn tiểu thư…"

Ôn Lê nhìn anh ta, nói một cách mỉa mai: "Cái câu 4 tỷ bảng Anh của anh, hô lên khí thế thật đấy."

Lục Kỳ không biết phải nói gì: "Cũng… cũng tạm được."

"Ôn tiểu thư, tôi có thể mạo muội hỏi một câu, cô đi cùng bạn, hay là đấu giá hộ người khác? Hay là…"

Ôn Lê: "Nhìn tôi không giống người có thể đấu giá nổi một châu sao?"

Lục Kỳ miệng nói: "Không, không phải ý đó…"

Trong lòng lại kêu to: "Đm!"

Những người tham gia đấu giá đều đã được xác minh tài sản, Ôn Lê tuy có thể không đủ khả năng trả 4 tỷ bảng Anh, nhưng cô có thể trả 4 tỷ đô la Mỹ!

Một học sinh mười mấy tuổi như cô lấy đâu ra nhiều tiền thế?

Ai nói là được nuôi dưỡng ở vùng quê không biết sự đời? Vùng quê nào lại nuôi ra người tùy tiện ra tay 4 tỷ đô la Mỹ chứ!

Thế giới này từ bao giờ lại kỳ ảo đến thế.

Lục Tây Kiêu cũng rất bất ngờ, anh đoán Ôn Lê đã vào phòng đấu giá, nhưng không ngờ cô lại là một trong những người đấu giá, càng không ngờ Ôn Lê lại là người đã cạnh tranh với anh đến cuối cùng khiến anh phải bỏ ra gấp đôi số tiền oan uổng.

Hèn chi ánh mắt cô vừa nãy như muốn gϊếŧ anh.

Vậy thì "bạn du lịch" trong miệng cô tối qua, chính là người đã ra giá hộ cô trong phòng đấu giá.

Lục Tây Kiêu nhìn Ôn Lê, ánh mắt lưu chuyển.

0

0

4 tuần trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.