0 chữ
Chương 123
Chương 123
Sáng hôm sau.
Lục Tây Kiêu tỉnh dậy trên sofa phòng khách.
Sofa phòng khách tuy dài nhưng hẹp và không đủ mềm mại, sofa trong phòng ngủ thoải mái hơn sofa phòng khách. Hôm qua, khi còn ở phòng cũ, Lục Tây Kiêu vốn ngủ trên sofa phòng ngủ.
Sau khi đổi phòng, anh liền ngủ sofa phòng khách.
Lần đầu tiên ngủ sofa nên không có kinh nghiệm, ngủ dậy vai bị mỏi nhừ.
Lục Kỳ gõ cửa bước vào, liền thấy Lục Tây Kiêu ngồi trên sofa phòng khách xoa vai, một chân còn vắt cái chăn.
"Ngũ gia, tối qua ngài ngủ ở đây sao?" Lục Kỳ không dám tin.
Anh ta theo bản năng nhìn về phía phòng ngủ.
Quá đáng thật, dám đối xử với Ngũ gia của họ như vậy!
Lục Tây Kiêu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sáng sớm có chuyện gì?"
Giọng nói vừa tỉnh dậy có chút khàn khàn, nghe lạnh lùng hơn ngày thường, khiến Lục Kỳ không dám nói nhiều.
Vội vàng nói: "Đã điều tra rõ nhóm người tối qua, là tên ở ngoài buổi đấu giá tối qua, ngài xem xử lý thế nào?"
Chưa đợi Lục Tây Kiêu lên tiếng, Ôn Lê từ trong phòng đi ra.
Lục Kỳ theo bản năng nhìn sang, suýt chút nữa bị lóa mắt, anh ta không dám nhìn thêm một giây nào, nhanh chóng quay mặt đi, cúi đầu.
Thầm niệm: Không nên nhìn điều không phải, không nên nhìn điều không phải, không nên nhìn điều không phải.
Ngũ gia ngủ sofa là sáng suốt, ai mà chịu nổi đây!
Biết ngay cô có ý đồ xấu, may mà Ngũ gia không mắc bẫy cô.
Lục Tây Kiêu quay đầu nhìn Ôn Lê, ánh mắt không thể tránh khỏi chạm vào đôi chân chói mắt đó, anh nói với Lục Kỳ: "Cậu ra ngoài trước đi."
Lục Kỳ lập tức lủi đi.
Lục Tây Kiêu đứng dậy: "Chào Ôn tiểu thư."
Ôn Lê không thèm nâng mí mắt: "Chào."
"Bữa sáng Ôn tiểu thư muốn ăn gì có thể gọi cho lễ tân, tôi đi vệ sinh cá nhân trước." Lục Tây Kiêu nói xong liền vào phòng.
Ôn Lê ngồi xuống sofa, rồi như không xương cốt mà mềm nhũn nằm xuống, vẫn còn đang trong trạng thái lơ mơ.
Lục Tây Kiêu không ngủ ngon, Ôn Lê ở cùng phòng với anh cũng không ngủ ngon. Cô cố sức vươn vai, duỗi thẳng mu bàn chân, đôi chân càng thon dài hơn, sau đó thân mình xoay vào trong, một cái chân trắng nõn toát lên vẻ mất hình tượng vắt lên lưng sofa, một cánh tay thon dài cũng vắt lên, cả người như bám víu vào sofa.
Ôn Lê vốn định thư giãn một lát, nhưng suýt chút nữa ngủ quên.
Lục Tây Kiêu vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo đi ra liền thấy một nửa cái chân trắng nõn, thon dài đang treo lủng lẳng trên sofa.
Bước chân anh khẽ dừng lại.
Đây là tư thế gì vậy?
Chưa từng thấy qua, hơi muốn nhìn xem…
"Khụ…" Lục Tây Kiêu không đi tới, mà là một tay nắm thành quyền đặt lên môi khẽ ho một tiếng để nhắc nhở cô.
Liền thấy nửa cái bắp chân đó trước tiên là cứng đờ lại, sau đó rớt xuống, Ôn Lê ngay lập tức như xác chết vùng dậy ngồi thẳng.
Lục Tây Kiêu nhìn Ôn Lê đang quay lưng về phía mình trên sofa, khóe miệng như có ý cười thoang thoảng, nhưng chưa kịp hiện rõ đã biến mất.
Ôn Lê ăn sáng xong không lâu thì tự đi ngủ bù.
Mãi đến ba giờ chiều, Lục Kỳ lại xuất hiện trong phòng, hạ giọng nói: "Ngũ gia, chính phủ phái người đến ký hợp đồng rồi, ngài xem có cần đổi chỗ không?"
Lục Tây Kiêu: "Cứ ở đây, bảo họ vào đi."
Phòng tổng thống được trang bị phòng họp, tuy không phải không gian kín nhưng cách khá xa, sẽ không làm ồn đến Ôn Lê đang ngủ trong phòng.
Lục Kỳ mời mấy nhân viên chính phủ vào phòng họp.
Sau một hồi xã giao khách sáo, một người đàn ông da trắng mặc vest đeo kính lấy ra mấy bản hợp đồng từ cặp tài liệu, đi vào vấn đề chính: "Lục tiên sinh, đây là hợp đồng, ngài xem qua đi."
Một quan chức cấp cao khác của chính quyền địa phương bắt đầu nói: "Theo thỏa thuận trước đó, đã đấu giá S Châu…"
Vừa mới bắt đầu, bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
Lục Tây Kiêu tỉnh dậy trên sofa phòng khách.
Sofa phòng khách tuy dài nhưng hẹp và không đủ mềm mại, sofa trong phòng ngủ thoải mái hơn sofa phòng khách. Hôm qua, khi còn ở phòng cũ, Lục Tây Kiêu vốn ngủ trên sofa phòng ngủ.
Sau khi đổi phòng, anh liền ngủ sofa phòng khách.
Lần đầu tiên ngủ sofa nên không có kinh nghiệm, ngủ dậy vai bị mỏi nhừ.
Lục Kỳ gõ cửa bước vào, liền thấy Lục Tây Kiêu ngồi trên sofa phòng khách xoa vai, một chân còn vắt cái chăn.
"Ngũ gia, tối qua ngài ngủ ở đây sao?" Lục Kỳ không dám tin.
Anh ta theo bản năng nhìn về phía phòng ngủ.
Quá đáng thật, dám đối xử với Ngũ gia của họ như vậy!
Lục Tây Kiêu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sáng sớm có chuyện gì?"
Giọng nói vừa tỉnh dậy có chút khàn khàn, nghe lạnh lùng hơn ngày thường, khiến Lục Kỳ không dám nói nhiều.
Chưa đợi Lục Tây Kiêu lên tiếng, Ôn Lê từ trong phòng đi ra.
Lục Kỳ theo bản năng nhìn sang, suýt chút nữa bị lóa mắt, anh ta không dám nhìn thêm một giây nào, nhanh chóng quay mặt đi, cúi đầu.
Thầm niệm: Không nên nhìn điều không phải, không nên nhìn điều không phải, không nên nhìn điều không phải.
Ngũ gia ngủ sofa là sáng suốt, ai mà chịu nổi đây!
Biết ngay cô có ý đồ xấu, may mà Ngũ gia không mắc bẫy cô.
Lục Tây Kiêu quay đầu nhìn Ôn Lê, ánh mắt không thể tránh khỏi chạm vào đôi chân chói mắt đó, anh nói với Lục Kỳ: "Cậu ra ngoài trước đi."
Lục Kỳ lập tức lủi đi.
Lục Tây Kiêu đứng dậy: "Chào Ôn tiểu thư."
Ôn Lê không thèm nâng mí mắt: "Chào."
"Bữa sáng Ôn tiểu thư muốn ăn gì có thể gọi cho lễ tân, tôi đi vệ sinh cá nhân trước." Lục Tây Kiêu nói xong liền vào phòng.
Lục Tây Kiêu không ngủ ngon, Ôn Lê ở cùng phòng với anh cũng không ngủ ngon. Cô cố sức vươn vai, duỗi thẳng mu bàn chân, đôi chân càng thon dài hơn, sau đó thân mình xoay vào trong, một cái chân trắng nõn toát lên vẻ mất hình tượng vắt lên lưng sofa, một cánh tay thon dài cũng vắt lên, cả người như bám víu vào sofa.
Ôn Lê vốn định thư giãn một lát, nhưng suýt chút nữa ngủ quên.
Lục Tây Kiêu vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo đi ra liền thấy một nửa cái chân trắng nõn, thon dài đang treo lủng lẳng trên sofa.
Bước chân anh khẽ dừng lại.
Đây là tư thế gì vậy?
Chưa từng thấy qua, hơi muốn nhìn xem…
"Khụ…" Lục Tây Kiêu không đi tới, mà là một tay nắm thành quyền đặt lên môi khẽ ho một tiếng để nhắc nhở cô.
Lục Tây Kiêu nhìn Ôn Lê đang quay lưng về phía mình trên sofa, khóe miệng như có ý cười thoang thoảng, nhưng chưa kịp hiện rõ đã biến mất.
Ôn Lê ăn sáng xong không lâu thì tự đi ngủ bù.
Mãi đến ba giờ chiều, Lục Kỳ lại xuất hiện trong phòng, hạ giọng nói: "Ngũ gia, chính phủ phái người đến ký hợp đồng rồi, ngài xem có cần đổi chỗ không?"
Lục Tây Kiêu: "Cứ ở đây, bảo họ vào đi."
Phòng tổng thống được trang bị phòng họp, tuy không phải không gian kín nhưng cách khá xa, sẽ không làm ồn đến Ôn Lê đang ngủ trong phòng.
Lục Kỳ mời mấy nhân viên chính phủ vào phòng họp.
Sau một hồi xã giao khách sáo, một người đàn ông da trắng mặc vest đeo kính lấy ra mấy bản hợp đồng từ cặp tài liệu, đi vào vấn đề chính: "Lục tiên sinh, đây là hợp đồng, ngài xem qua đi."
Một quan chức cấp cao khác của chính quyền địa phương bắt đầu nói: "Theo thỏa thuận trước đó, đã đấu giá S Châu…"
Vừa mới bắt đầu, bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
0
0
4 tuần trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
