TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 121
Chương 121

Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, tóc anh ta ít nhất cũng bạc thêm năm sợi.

Anh ta sắp trầm cảm vì chăm sóc trẻ con rồi.

Cuối cùng.

Cậu bé động đậy, vươn tay nhỏ về phía chiếc điện thoại trên bàn.

Lục Võ vội vàng giúp cậu bé lấy điện thoại.

Ôn Lê đang nằm dựa trên giường, nhắn tin cho Lâm Khoa.

Chưa đợi được hồi âm của Lâm Khoa, điện thoại của Lục Tây Kiêu đặt trên bàn rung lên.

Ôn Lê liếc nhìn, không để ý.

Kết quả là chiếc điện thoại đó rung liên tục không ngừng.

Ôn Lê vẫn chưa đợi được hồi âm của Lâm Khoa, cô quay lại nhìn điện thoại của Lục Tây Kiêu, hơi trầm ngâm một lát rồi lật người xuống giường.

Đi đến trước bàn nhìn một cái, thấy là cuộc gọi video của Lục Cảnh Nguyên, Ôn Lê liền quay người định về giường, đi được hai bước, vẫn là đi đến trước cửa phòng tắm, cong ngón tay gõ gõ cửa: "Lục tiên sinh."

Nghe thấy tiếng nước bên trong dừng lại.

Ôn Lê nói cho anh một tiếng: "Lục Cảnh Nguyên gọi video cho anh, anh tắm nhanh một chút đi."

Cô nói xong, đang định đi.

Thì nghe thấy Lục Tây Kiêu đáp lại từ bên trong: "Cảnh Nguyên không tìm thấy tôi thì sẽ không cúp máy đâu, phiền Ôn tiểu thư giúp tôi nghe máy một chút, mật khẩu khóa màn hình là 220208."

Chưa đợi Ôn Lê nói chuyện, Lục Tây Kiêu lại nói: "Hoặc là phiền Ôn tiểu thư đưa điện thoại cho tôi."

Đúng như lời Lục Tây Kiêu nói, Lục Cảnh Nguyên vẫn đang gọi video.

Ôn Lê cầm chiếc điện thoại màu đen trên bàn lên, nhập mật khẩu khóa màn hình, thầm nghĩ: Anh ta thật sự tin tưởng cô.

Sau khi cuộc gọi video được kết nối, cậu bé nhìn thấy cô thì sững người.

"Ông của nhóc đang tắm." Ôn Lê nói cho cậu bé.

Lục Võ vốn dĩ đang sống dở chết dở, giờ đây như được hồi sinh một chút.

Cậu bé chậm chạp, đôi mắt từ từ sáng lên, cố nén lại nước mắt đã chuẩn bị sẵn để khóc cho Lục Tây Kiêu, mếu máo gọi một tiếng non nớt: "Chị…"

Ôn Lê vốn dĩ không quan tâm đến sống chết của người khác, lúc này cách màn hình cũng cảm nhận được cảm xúc vốn đang sa sút của cậu bé.

Vừa định bảo cậu bé gọi lại sau, cuối cùng vẫn trò chuyện với cậu bé: "Ăn cơm chưa?"

Múi giờ trong nước và ở đây chênh lệch mười tiếng đồng hồ, trong nước bây giờ đúng là giờ ăn trưa.

Lục Tây Kiêu tắm xong đi ra, liền thấy hai người trò chuyện khá vui vẻ.

Vẻ u ám trên khuôn mặt cậu bé đã biến mất hoàn toàn, sự chủ động hiếm hoi đều dành cho Lục Tây Kiêu và Ôn Lê, cậu bé còn hỏi về Hắc Tướng Quân: "Chó con."

Ôn Lê: "Không ở đây."

Trước đây Lục Cảnh Nguyên đã gọi video cho cô vài lần, Ôn Lê đều bế Hắc Tướng Quân đến trước điện thoại để chó nói chuyện với cậu bé.

Chủ yếu cô cảm thấy chó nói chuyện giỏi hơn cô, và cũng biết cách dỗ trẻ con hơn.

Sự thật đã chứng minh đúng là như vậy.

Lục Tây Kiêu vừa lau mái tóc ngắn vừa đi tới, nhìn Ôn Lê đang để lộ chân trên sô pha, không vội vàng đi qua nhận điện thoại mà trước tiên đi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng lên cao hơn một chút.

"Ông nội của nhóc tắm xong rồi."

Ôn Lê nói, đưa điện thoại cho Lục Tây Kiêu.

Ông nội?

Lục Tây Kiêu bỗng nhiên muốn đính chính với cô, dù sao "ông nội" và "ông chú" có sự khác biệt rất lớn – đặc biệt là về tuổi tác.

Cuối cùng anh vẫn nhịn được, khẽ gật đầu với Ôn Lê để bày tỏ sự cảm kích, rồi nhận lấy điện thoại.

Ôn Lê quay lại giường, Lục Tây Kiêu thì ngồi xuống sô pha: "Ăn cơm chưa?"

Cậu bé lắc đầu.

"Lát nữa đi ăn, ngoan."

Cậu bé gật đầu.

Sau đó tò mò hỏi: "Ông nội nhỏ, chị gái?"

Cậu bé chẳng nói rõ ràng điều gì, Lục Tây Kiêu chỉ cần nghe giọng điệu tò mò của cậu bé là biết cậu bé đang hỏi tại sao anh và Ôn Lê lại ở cùng nhau.

Thế là anh nói cho cậu bé: "Ông nội nhỏ gặp chị gái trên đường đi làm, chị gái đang đi du lịch ở đây."

0

0

4 tuần trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.