0 chữ
Chương 118
Chương 118
Ôn Lê rõ ràng nói là "sao cũng được". Nhưng Lục Tây Kiêu nghe thế nào cũng cảm thấy Ôn Lê đang bảo anh "lên".
Không đợi Lục Tây Kiêu lên tiếng, Keith bị phớt lờ đã tức giận mắng: "Đồ chó da vàng, tao hỏi mày đấy, cho mặt không muốn…"
Keith với tư cách là con trai của một địa chủ giàu có ở địa phương, đã quen thói ngang ngược và làm càn. Vừa nãy nếu không phải ở sàn đấu giá, bình thường gã đã trực tiếp gói ghém Ôn Lê mang đi rồi chứ đâu có lịch sự như vậy. Gã vừa mắng vừa đưa tay tóm lấy cổ áo Lục Tây Kiêu.
Nhưng còn chưa chạm được góc áo đã bị Lục Tây Kiêu, người ít lời mà ra đòn độc, đạp bay ra ngoài, ngã vật xuống đất. Với câu "chó da vàng" của Keith, cú đá này của Lục Tây Kiêu không thể không dùng hết sức. Keith ít nhất phải nằm liệt giường hai ngày.
Một đám tay sai của Keith lập tức rút súng ra khỏi thắt lưng. Lục Kỳ và những người khác cũng đồng thời rút súng: "Tất cả đừng động đậy!"
Nhiều tiếng lên đạn vang lên.
Hai bên lập tức đối đầu, tình hình căng thẳng như dây đàn. Nếu xảy ra đấu súng ở cự ly gần như vậy, e rằng không ai có thể sống sót, vì vậy nhất thời không ai dám hành động liều lĩnh.
Lục Tây Kiêu lười biếng nhìn Keith đang ôm bụng rêи ɾỉ dưới đất, quay người bình tĩnh mở cửa xe: "Đi thôi."
Anh nói với Ôn Lê.
Ôn Lê không nói gì, ngồi vào xe.
Lục Kỳ sau đó lên xe, chở hai người đi trước.
Xe chạy được một đoạn, Lục Tây Kiêu nhìn Ôn Lê đang tựa đầu vào tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Vừa nãy không sợ chứ?"
Chưa kể Ôn Lê có thể dùng đũa đâm vào lòng bàn tay côn đồ, cô còn có thể đến đây du lịch, sao có thể dễ dàng bị cảnh này dọa sợ được? Anh đơn thuần chỉ là tìm chuyện để nói.
Đợi một lúc, mới nghe Ôn Lê chậm rãi đáp: "Cũng được."
"Đã nói rồi, ở đây rất nguy hiểm."
"Ừm, may nhờ Lục tiên sinh."
Lục Tây Kiêu thuận lời nói tiếp: "Chưa hỏi, sao Ôn tiểu thư lại xuất hiện gần sàn đấu giá?"
Ôn Lê rụt tay khỏi bệ cửa sổ, toàn thân ngả ra sau, hơi chùng xuống, trông càng thêm lười biếng. Cô nhìn Lục Tây Kiêu, đôi môi hồng nhạt khẽ hé, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Đi ngang qua."
Sau đó, cô nói thêm: "Lục tiên sinh còn gì muốn hỏi không?"
Lục Tây Kiêu khẽ kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười lịch sự pha chút xin lỗi, sau đó liền biết điều ngậm miệng.
Anh đưa Ôn Lê về khách sạn cô đã ở trước đó để trả phòng và lấy hành lý, rồi đưa cô đến khách sạn của mình.
Khách sạn Lục Tây Kiêu ở nằm trong khu nhà giàu, tuy có chút dáng vẻ của một thành phố văn minh nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có vài bức tường đổ nát bị chiến tranh tàn phá đang được sửa chữa. Dù là khu nhà giàu nhưng trên đường phố vẫn thường xuyên xảy ra các vụ cướp bóc và bạo lực, đặc biệt là vào buổi tối. Đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông độc thân cũng phải cẩn thận khi ra ngoài.
Thang máy dừng lại ở căn phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Lục Tây Kiêu nhận thẻ phòng từ tay Lục Kỳ, rồi đưa cho Ôn Lê: "Tôi ở ngay cạnh phòng cô, có chuyện gì cứ gọi tôi."
Ôn Lê đưa tay ra định lấy nhưng giữa chừng lại dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Lục Tây Kiêu, thốt ra một câu: "Tôi có thể ở cùng phòng với Lục tiên sinh không?"
Dù sao anh cũng là người chủ động mời đi cùng, Ôn Lê cũng không khách sáo làm gì.
Lục Tây Kiêu khẽ nhướng mày.
Lục Kỳ lập tức nhìn cô, ánh mắt đề phòng như nhìn trộm.
Quả nhiên! Anh ta biết mình không oan uổng cô, cô chính là liều mạng đuổi đến S Châu vì Ngũ gia. Trước đó còn giả vờ từ chối. Cô rất thành thạo trò "tung hỏa mù để bắt cá".
Nhưng rốt cuộc cô làm sao biết Ngũ gia đến S Châu? Là biết được từ tiểu thiếu gia Cảnh Nguyên sao? Cái đầu nhỏ của Lục Kỳ suýt nữa thì bốc khói.
Không đợi Lục Tây Kiêu lên tiếng, Keith bị phớt lờ đã tức giận mắng: "Đồ chó da vàng, tao hỏi mày đấy, cho mặt không muốn…"
Keith với tư cách là con trai của một địa chủ giàu có ở địa phương, đã quen thói ngang ngược và làm càn. Vừa nãy nếu không phải ở sàn đấu giá, bình thường gã đã trực tiếp gói ghém Ôn Lê mang đi rồi chứ đâu có lịch sự như vậy. Gã vừa mắng vừa đưa tay tóm lấy cổ áo Lục Tây Kiêu.
Nhưng còn chưa chạm được góc áo đã bị Lục Tây Kiêu, người ít lời mà ra đòn độc, đạp bay ra ngoài, ngã vật xuống đất. Với câu "chó da vàng" của Keith, cú đá này của Lục Tây Kiêu không thể không dùng hết sức. Keith ít nhất phải nằm liệt giường hai ngày.
Nhiều tiếng lên đạn vang lên.
Hai bên lập tức đối đầu, tình hình căng thẳng như dây đàn. Nếu xảy ra đấu súng ở cự ly gần như vậy, e rằng không ai có thể sống sót, vì vậy nhất thời không ai dám hành động liều lĩnh.
Lục Tây Kiêu lười biếng nhìn Keith đang ôm bụng rêи ɾỉ dưới đất, quay người bình tĩnh mở cửa xe: "Đi thôi."
Anh nói với Ôn Lê.
Ôn Lê không nói gì, ngồi vào xe.
Lục Kỳ sau đó lên xe, chở hai người đi trước.
Xe chạy được một đoạn, Lục Tây Kiêu nhìn Ôn Lê đang tựa đầu vào tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Vừa nãy không sợ chứ?"
Chưa kể Ôn Lê có thể dùng đũa đâm vào lòng bàn tay côn đồ, cô còn có thể đến đây du lịch, sao có thể dễ dàng bị cảnh này dọa sợ được? Anh đơn thuần chỉ là tìm chuyện để nói.
"Đã nói rồi, ở đây rất nguy hiểm."
"Ừm, may nhờ Lục tiên sinh."
Lục Tây Kiêu thuận lời nói tiếp: "Chưa hỏi, sao Ôn tiểu thư lại xuất hiện gần sàn đấu giá?"
Ôn Lê rụt tay khỏi bệ cửa sổ, toàn thân ngả ra sau, hơi chùng xuống, trông càng thêm lười biếng. Cô nhìn Lục Tây Kiêu, đôi môi hồng nhạt khẽ hé, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Đi ngang qua."
Sau đó, cô nói thêm: "Lục tiên sinh còn gì muốn hỏi không?"
Lục Tây Kiêu khẽ kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười lịch sự pha chút xin lỗi, sau đó liền biết điều ngậm miệng.
Anh đưa Ôn Lê về khách sạn cô đã ở trước đó để trả phòng và lấy hành lý, rồi đưa cô đến khách sạn của mình.
Khách sạn Lục Tây Kiêu ở nằm trong khu nhà giàu, tuy có chút dáng vẻ của một thành phố văn minh nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có vài bức tường đổ nát bị chiến tranh tàn phá đang được sửa chữa. Dù là khu nhà giàu nhưng trên đường phố vẫn thường xuyên xảy ra các vụ cướp bóc và bạo lực, đặc biệt là vào buổi tối. Đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông độc thân cũng phải cẩn thận khi ra ngoài.
Lục Tây Kiêu nhận thẻ phòng từ tay Lục Kỳ, rồi đưa cho Ôn Lê: "Tôi ở ngay cạnh phòng cô, có chuyện gì cứ gọi tôi."
Ôn Lê đưa tay ra định lấy nhưng giữa chừng lại dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Lục Tây Kiêu, thốt ra một câu: "Tôi có thể ở cùng phòng với Lục tiên sinh không?"
Dù sao anh cũng là người chủ động mời đi cùng, Ôn Lê cũng không khách sáo làm gì.
Lục Tây Kiêu khẽ nhướng mày.
Lục Kỳ lập tức nhìn cô, ánh mắt đề phòng như nhìn trộm.
Quả nhiên! Anh ta biết mình không oan uổng cô, cô chính là liều mạng đuổi đến S Châu vì Ngũ gia. Trước đó còn giả vờ từ chối. Cô rất thành thạo trò "tung hỏa mù để bắt cá".
Nhưng rốt cuộc cô làm sao biết Ngũ gia đến S Châu? Là biết được từ tiểu thiếu gia Cảnh Nguyên sao? Cái đầu nhỏ của Lục Kỳ suýt nữa thì bốc khói.
0
0
4 tuần trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
