0 chữ
Chương 109
Chương 109
Người đàn ông tên là Lâm Khoa, có khuôn mặt châu Á, tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Vì gầy gò nên xương gò má hơi nhô ra một chút, mắt một mí, sống mũi cao. Khuôn mặt này nhìn như không biết cười.
Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, trông gầy nhưng lại rất săn chắc, đường nét cơ bắp trên cánh tay cực kỳ đẹp, toát lên vẻ đẹp trai lạnh lùng.
Cả người anh ta như một con dao sắc bén.
Ở Nam Dương có một đội lính đánh thuê tên là "Hắc Thủy", dựa vào thực lực mà gần như khiến cả Nam Dương phải khϊếp sợ, trong số các đội lính đánh thuê khác thì không ai dám chọc vào.
Có thể nói là gặp thần gϊếŧ thần, gặp Phật gϊếŧ Phật.
Lâm Khoa chính là phó thủ lĩnh của đội lính đánh thuê này.
Khoảng nửa năm trước, đội lính đánh thuê Hắc Thủy đã xảy ra xung đột với thế lực mạnh nhất địa phương, bị truy sát nên buộc phải rời khỏi Nam Dương, tạm thời tránh né mũi nhọn.
Không lâu trước đây, Ôn Lê mới biết rằng thế lực đó chính là Lục Tây Kiêu – Hoàng đế của Nam Dương.
Và Ôn Lê, chính là thủ lĩnh của đội lính đánh thuê Hắc Thủy.
Ôn Lê cầm ly nước trước mặt uống một ngụm: "Khỏi rồi."
Việc cô còn mảnh đạn trong đầu mà chưa lấy ra sạch sẽ chỉ có Lộ Dữ và Giang Ứng Bạch biết. Nhưng đã sáu tháng trôi qua, vết mổ trên hộp sọ của cô đã hoàn toàn hồi phục, tình hình cũng ổn định hơn rất nhiều.
Nếu không, cô cũng không thể một mình đến đây, còn "làm loạn".
Nhưng mảnh đạn đó nằm trong não sớm muộn cũng là một quả bom hẹn giờ.
"Vậy thì tốt rồi." Lâm Khoa thở phào nhẹ nhõm.
"Anh muốn ăn gì không?" Ôn Lê hỏi anh ta.
Lâm Khoa nhìn những món ăn gần như còn nguyên trước mặt cô.
Ôn Lê nói với anh ta: "Không có món nào ngon cả."
"Vậy lão đại không ăn nữa sao?" Lâm Khoa hỏi.
Ôn Lê nhìn anh ta.
Lâm Khoa bê đĩa mì Ý đến trước mặt: "Vậy tôi ăn."
Nói rồi, anh ta trực tiếp ăn ngấu nghiến.
Ôn Lê cũng không nói gì, những người như họ căn bản không câu nệ chuyện này.
Lâm Khoa trông như đã nhịn đói cả ngày, nhanh chóng xử lý xong một đĩa mì Ý, rồi tiếp tục ăn bít tết.
Đợi đến khi anh ta ăn gần xong.
Ôn Lê hỏi: "Mọi người vẫn ổn chứ?"
Lâm Khoa vừa ăn vừa nói: "Vẫn ổn, chỉ là đám người ở Nam Dương truy đuổi rất gắt. Mọi người đều đợi lão đại quay về dẫn chúng ta gϊếŧ ngược lại."
Ôn Lê: "Nam Dương tạm thời đừng về nữa."
Lâm Khoa: "Vậy khi nào thì báo thù?"
Ôn Lê chợt lóe lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại đáng yêu của Lục Cảnh Nguyên, cô nói: "Sau này hãy nói."
Thời gian này Lâm Khoa dẫn mọi người chạy trốn, lòng ai cũng có không ít oán khí. Dù nóng lòng báo thù nhưng lời của Ôn Lê họ không dám làm trái, liền gật đầu đồng ý.
"Vậy tôi gọi mọi người đến S Châu trú chân nhé?"
Ôn Lê suy nghĩ một chút: "Ừ."
"Lúc tôi đến nghe không ít người nói mấy ngày nay có một cô gái châu Á ở đây gây ra không ít động tĩnh, là lão đại cô phải không?"
Ôn Lê: "Xem ra hiệu quả không tồi."
Nghe Ôn Lê nói vậy, Lâm Khoa hỏi: "Lão đại cô định để chúng ta sau này đều ở S Châu không về Nam Dương nữa? Hay là định phát triển thế lực mới ở S Châu?"
Ôn Lê lại uống một ngụm nước, chậm rãi nói: "Tôi định mua lại S Châu."
Lâm Khoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Lê, miếng pizza trong miệng rơi ra, hai mắt không khỏi trợn tròn: "Mua…? Lại S Châu?"
Địa điểm đấu giá S Châu không nằm ở Tây Bắc.
Những gì Ôn Lê đã làm ở Tây Bắc mấy ngày nay, ngoài việc hơi ngứa tay, mục đích chính là để đám người khó quản này biết trước về cô – vị Hoàng đế tương lai của S Châu.
S Châu, cô nhất định phải có được.
Lâm Khoa vừa đến, Ôn Lê liền giao hết mọi việc cho anh ta.
Mấy ngày nay cô dùng Lâm Khoa như một thanh đao, dẫn sát thần này "giao lưu" tình cảm với mấy thế lực ngang bướng ở địa phương.
Đáng tiếc là, mỗi ngày quá nhiều kẻ cá mè một lứa tự nguyện đến nộp mạng cho Ôn Lê, làm lãng phí không ít thời gian.
Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, trông gầy nhưng lại rất săn chắc, đường nét cơ bắp trên cánh tay cực kỳ đẹp, toát lên vẻ đẹp trai lạnh lùng.
Cả người anh ta như một con dao sắc bén.
Ở Nam Dương có một đội lính đánh thuê tên là "Hắc Thủy", dựa vào thực lực mà gần như khiến cả Nam Dương phải khϊếp sợ, trong số các đội lính đánh thuê khác thì không ai dám chọc vào.
Có thể nói là gặp thần gϊếŧ thần, gặp Phật gϊếŧ Phật.
Lâm Khoa chính là phó thủ lĩnh của đội lính đánh thuê này.
Khoảng nửa năm trước, đội lính đánh thuê Hắc Thủy đã xảy ra xung đột với thế lực mạnh nhất địa phương, bị truy sát nên buộc phải rời khỏi Nam Dương, tạm thời tránh né mũi nhọn.
Và Ôn Lê, chính là thủ lĩnh của đội lính đánh thuê Hắc Thủy.
Ôn Lê cầm ly nước trước mặt uống một ngụm: "Khỏi rồi."
Việc cô còn mảnh đạn trong đầu mà chưa lấy ra sạch sẽ chỉ có Lộ Dữ và Giang Ứng Bạch biết. Nhưng đã sáu tháng trôi qua, vết mổ trên hộp sọ của cô đã hoàn toàn hồi phục, tình hình cũng ổn định hơn rất nhiều.
Nếu không, cô cũng không thể một mình đến đây, còn "làm loạn".
Nhưng mảnh đạn đó nằm trong não sớm muộn cũng là một quả bom hẹn giờ.
"Vậy thì tốt rồi." Lâm Khoa thở phào nhẹ nhõm.
"Anh muốn ăn gì không?" Ôn Lê hỏi anh ta.
Lâm Khoa nhìn những món ăn gần như còn nguyên trước mặt cô.
Ôn Lê nói với anh ta: "Không có món nào ngon cả."
"Vậy lão đại không ăn nữa sao?" Lâm Khoa hỏi.
Lâm Khoa bê đĩa mì Ý đến trước mặt: "Vậy tôi ăn."
Nói rồi, anh ta trực tiếp ăn ngấu nghiến.
Ôn Lê cũng không nói gì, những người như họ căn bản không câu nệ chuyện này.
Lâm Khoa trông như đã nhịn đói cả ngày, nhanh chóng xử lý xong một đĩa mì Ý, rồi tiếp tục ăn bít tết.
Đợi đến khi anh ta ăn gần xong.
Ôn Lê hỏi: "Mọi người vẫn ổn chứ?"
Lâm Khoa vừa ăn vừa nói: "Vẫn ổn, chỉ là đám người ở Nam Dương truy đuổi rất gắt. Mọi người đều đợi lão đại quay về dẫn chúng ta gϊếŧ ngược lại."
Ôn Lê: "Nam Dương tạm thời đừng về nữa."
Lâm Khoa: "Vậy khi nào thì báo thù?"
Ôn Lê chợt lóe lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại đáng yêu của Lục Cảnh Nguyên, cô nói: "Sau này hãy nói."
Thời gian này Lâm Khoa dẫn mọi người chạy trốn, lòng ai cũng có không ít oán khí. Dù nóng lòng báo thù nhưng lời của Ôn Lê họ không dám làm trái, liền gật đầu đồng ý.
Ôn Lê suy nghĩ một chút: "Ừ."
"Lúc tôi đến nghe không ít người nói mấy ngày nay có một cô gái châu Á ở đây gây ra không ít động tĩnh, là lão đại cô phải không?"
Ôn Lê: "Xem ra hiệu quả không tồi."
Nghe Ôn Lê nói vậy, Lâm Khoa hỏi: "Lão đại cô định để chúng ta sau này đều ở S Châu không về Nam Dương nữa? Hay là định phát triển thế lực mới ở S Châu?"
Ôn Lê lại uống một ngụm nước, chậm rãi nói: "Tôi định mua lại S Châu."
Lâm Khoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Lê, miếng pizza trong miệng rơi ra, hai mắt không khỏi trợn tròn: "Mua…? Lại S Châu?"
Địa điểm đấu giá S Châu không nằm ở Tây Bắc.
Những gì Ôn Lê đã làm ở Tây Bắc mấy ngày nay, ngoài việc hơi ngứa tay, mục đích chính là để đám người khó quản này biết trước về cô – vị Hoàng đế tương lai của S Châu.
S Châu, cô nhất định phải có được.
Lâm Khoa vừa đến, Ôn Lê liền giao hết mọi việc cho anh ta.
Mấy ngày nay cô dùng Lâm Khoa như một thanh đao, dẫn sát thần này "giao lưu" tình cảm với mấy thế lực ngang bướng ở địa phương.
Đáng tiếc là, mỗi ngày quá nhiều kẻ cá mè một lứa tự nguyện đến nộp mạng cho Ôn Lê, làm lãng phí không ít thời gian.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
