TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 100
Chương 100

Ôn Lê muốn chia đi nhiều như vậy, Lâm Vân đương nhiên là người đầu tiên không đồng ý: "Cô đúng là sư tử há miệng rộng, lại còn muốn lấy đi cả phần của Nhan Nhan nữa, cô đúng là quá đáng!"

Ôn Lê lườm Lâm Vân một cái: "Ở đây không có phần cho bà nói."

Rồi cô quay lại nhìn Ôn Bách Tường, châm biếm: "Không nỡ sao? Vậy thì hãy cụp đuôi lại mà chịu đựng đi, đây là những gì ông nợ tôi."

Ôn Bách Tường tức đến nỗi mặt đỏ tía tai.

"Ôn Bách Tường này thật sự nhẫn nhịn quá, nếu là tôi thì đã sai người đuổi cô ta ra khỏi nhà ngay lập tức rồi, còn nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì."

"Đúng vậy, đã làm thì làm cho trót, nếu còn giữ cô ta ở lại nhà họ Ôn, không những không có ngày yên ổn mà sớm muộn gì cũng để cô ta gây ra đại họa."

"Ôn tổng sao lại sinh ra loại tai họa này, hôm nay không dạy dỗ cô ta một bài học nhớ đời thì sau này nhà họ Ôn có nước mà khóc."

"Dù sao cũng là con ruột, chỉ tội cho đứa con nuôi đáng thương kia, Ôn Nhan sau này cuộc sống đừng hòng yên ổn."

"Đúng vậy mà, ngay cả Ôn Bách Tường thân là cha cũng bó tay với cô ta. Ôn Nhan lại hiền lành như vậy, sao có thể là đối thủ của cô ta."

Những lời chỉ trích không ngừng vang lên.

Những hành động của Ôn Lê hôm nay đã đến mức không thể chấp nhận được, nói một câu ai ai cũng muốn trừ khử cũng không quá lời.

Ngay khi tất cả mọi người đang phẫn nộ và nói lời chỉ trích Ôn Lê.

Một giọng nói trầm ấm và xa cách không nặng không nhẹ vang lên.

"Ôn tiểu thư."

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông xuất hiện cùng với âm thanh.

Mọi người nhìn lại, khi nhìn rõ người đến, đám đông lập tức xôn xao, ai nấy đều kinh ngạc thốt lên: "Lục… Lục Ngũ gia?"

Ôn Lê khẽ nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đang đi về phía cô.

Người đàn ông mặc bộ vest đen, dáng người cao ráo thẳng tắp, mũi cao môi mỏng, gương mặt tuấn tú quý phái, không giận mà vẫn toát lên vẻ uy nghiêm.

Anh sải bước dài, nếp ly quần thẳng tắp sắc nét, đi thẳng tới, khí chất mạnh mẽ khiến người ta e sợ.

"Lục Ngũ gia, thật sự là Lục Ngũ gia."

"Ôn Bách Tường thật sự có mặt mũi lớn, vậy mà lại mời được Lục Ngũ gia đến, ông ta đúng là không làm thì thôi, đã làm thì kinh thiên động địa, làm sao ông ta làm được thế nhỉ? Không nói cả Kinh Thành, mà ngay cả trên toàn cầu, những buổi tiệc mà Lục Ngũ gia chịu xuất hiện cũng hiếm vô cùng."

"Đúng vậy, hơn nữa Lục Ngũ gia vốn không thích những dịp như thế này, trước đây nhà họ Lục chỉ cần cử con cháu đến dự là đã đủ thể diện lắm rồi."

"Trước đây đúng là đã coi thường Ôn Bách Tường, không ngờ rằng, ông ta lại kết nối được với nhà họ Lục, còn khiến Lục Ngũ gia hạ mình đến dự buổi tiệc tẩy trần nhỏ bé này."

"Vậy chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Ôn sẽ một bước lên mây sao?"

"Thật không ngờ lại được gặp Lục tổng trong dịp này, nhà họ Ôn tối nay thật sự mang đến cho chúng ta hết bất ngờ này đến bất ngờ khác."

Toàn bộ khách khứa nhìn Lục Tây Kiêu đột ngột xuất hiện, cảm thấy khó tin, vừa kinh ngạc vừa kích động.

Ánh mắt nhìn Lục Tây Kiêu vô thức trở nên nịnh nọt.

Cần biết rằng trong số những người có mặt ở đây, trừ vài vị lãnh đạo chính trị và nhà họ Tống, không mấy ai từng tiếp xúc gần với Lục Tây Kiêu đến vậy.

Ngay cả những người may mắn hợp tác với nhà họ Lục cũng còn lâu mới đạt đến tầm có thể đàm phán trực tiếp với Lục Tây Kiêu.

Đây chính là Lục Ngũ gia, người khiến ba giới quân, chính, thương đều phải đổi sắc mặt khi nhắc đến, không nói quá lời, một câu nói có thể định đoạt sinh tử củangười khác.

Ôn Bách Tường rốt cuộc đã mời được anh đến bằng cách nào?

Không ngờ, đoàn người nhà họ Ôn còn bất ngờ và vui mừng hơn họ.

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.