0 chữ
Chương 7
Chương 7
“Thái tử, nàng là người của ta. Huynh đừng ép người quá đáng.”
Chu Kính Việt không nhịn được nữa mà cất giọng, trong đáy mắt đã nổi lên vài tia băng giá.
“HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM! HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG GIÁ LÂM!”
Tiếng của thái giám tổng quản vang lên lanh lảnh. Mọi người trong điện lập tức im bặt, nhanh chóng trở về chỗ ngồi, đồng loạt cúi người hành lễ. Hoàng đế và Hoàng hậu uy nghi bước lên long tọa đặt ở chính giữa, các phi tần an vị ở những ghế thấp hơn hai bên.
“HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ!”
“HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG THIÊN TUẾ THIÊN TUẾ THIÊN THIÊN TUẾ!”
Thanh âm hô vang đồng loạt, thể hiện sự kính cẩn tuyệt đối.
“Tất cả bình thân.”
…
“Thẩm gia dâng tặng áo choàng trân châu, chúc Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”
“An gia dâng tặng một đôi ngọc như ý…”
“Hữu Cầm thế gia dâng tặng tượng Phật bằng ngọc bích…”
“Định Hầu gia dâng tặng vòng cổ cửu sắc…”
…
Sau khi thái giám phụ trách xướng lễ đọc hết danh sách quà mừng của các đại thần, ông ta định lui xuống. Hoàng hậu mỉm cười hài lòng, gật đầu với Hoàng đế. Đột nhiên, hai tên thị vệ khiêng một chiếc rương gỗ lim nhỏ tiến vào giữa điện. Thái giám xướng lễ vội dò lại danh sách trong tay, sợ rằng mình đã đọc sót.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, món quà này không có trong danh sách… không rõ là của vị đại nhân nào dâng tặng ạ.”
“Mở ra xem.”
Hoàng hậu phất tay, trong lòng có chút tò mò.
Hai tên thị vệ bước lên, nhanh chóng bật khóa. Nắp rương vừa mở, một mùi tanh hôi nồng nặc lập tức xộc ra. Hoàng hậu vừa nghiêng người nhìn vào, gương mặt vốn đang tươi cười bỗng chốc trắng bệch như giấy. Bà chỉ kịp thét lên một tiếng thất thanh rồi lịm đi, ngất lịm ngay trên long tọa.
[Phủ Thất Hoàng Tử]
Chu Kính Việt ngã lăn ra sàn, cười đến chảy cả nước mắt.
“Haha… Cười chết ta mất thôi! Lam Kỳ, ta thật không ngờ một con búp bê vải thấm máu gà quèn lại có thể dọa mụ đàn bà đó sợ đến thất kinh hồn vía như vậy.”
Lam Kỳ chẳng buồn đáp lời. Nàng chỉ ung dung thưởng thức bánh ngọt, thỉnh thoảng lại kín đáo đưa một miếng cho Minh Cung đang đứng nghiêm canh gác ở góc phòng.
Hoàng hậu vì chiếc rương đó mà kinh hãi quá độ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Cơn cười sảng khoái qua đi, Chu Kính Việt ngồi thẳng dậy, lau vội nước mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
“Cười thì cười vậy, nhưng ta vẫn không hiểu. Mục đích của cô không chỉ đơn giản là dọa bà ta một phen thôi chứ?”
Lam Kỳ đặt miếng bánh xuống, khẽ nhấp một ngụm trà.
“Tất nhiên là không. Đó không chỉ là dọa, mà là gieo một hạt mầm nghi kỵ. Chiếc rương đó vốn không phải do chúng ta gửi. Nó là món quà mà bức thư của Long Họa ca đã ‘tiết lộ’ cho chúng ta.”
Nàng đẩy bức thư mà Long Họa đã gửi qua cho hắn. Chu Kính Việt đọc lại một lần nữa, đôi mắt dần sáng lên. Bức thư đó không chỉ mô tả cách thức hãm hại Tam hoàng tử, mà còn vô tình nhắc đến một “món quà đặc biệt” mà phe Thái tử chuẩn bị cho Hoàng hậu, nhằm đổ tội cho một thế lực khác.
“Món quà đó sẽ khiến cả hoàng cung chấn động. Ta chỉ là tiện tay mượn gió bẻ măng, giúp bọn họ hoàn thành trọn vẹn kế hoạch mà thôi.”
Đúng lúc này, một gia nhân bước vào bẩm báo.
“Bẩm điện hạ, Long công tử của Vạn Bảo Các đến cầu kiến.”
“Cho vào.”
Long Họa trong bộ y phục của một thương nhân giàu có bước vào, trên môi vẫn là nụ cười phong lưu thường trực. Hắn hành lễ với Chu Kính Việt rồi quay sang Lam Kỳ.
“Mọi chuyện đúng như muội dự liệu. Hoàng cung đã loạn cả lên. Hoàng thượng nổi trận lôi đình, ra lệnh cho cấm vệ quân phong tỏa toàn bộ hoàng thành, điều tra kẻ đã cả gan dùng thuật vu cổ để ám hại Hoàng hậu.”
Chu Kính Việt không nhịn được nữa mà cất giọng, trong đáy mắt đã nổi lên vài tia băng giá.
“HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM! HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG GIÁ LÂM!”
Tiếng của thái giám tổng quản vang lên lanh lảnh. Mọi người trong điện lập tức im bặt, nhanh chóng trở về chỗ ngồi, đồng loạt cúi người hành lễ. Hoàng đế và Hoàng hậu uy nghi bước lên long tọa đặt ở chính giữa, các phi tần an vị ở những ghế thấp hơn hai bên.
“HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ!”
“HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG THIÊN TUẾ THIÊN TUẾ THIÊN THIÊN TUẾ!”
Thanh âm hô vang đồng loạt, thể hiện sự kính cẩn tuyệt đối.
“Tất cả bình thân.”
…
“Thẩm gia dâng tặng áo choàng trân châu, chúc Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”
“An gia dâng tặng một đôi ngọc như ý…”
“Định Hầu gia dâng tặng vòng cổ cửu sắc…”
…
Sau khi thái giám phụ trách xướng lễ đọc hết danh sách quà mừng của các đại thần, ông ta định lui xuống. Hoàng hậu mỉm cười hài lòng, gật đầu với Hoàng đế. Đột nhiên, hai tên thị vệ khiêng một chiếc rương gỗ lim nhỏ tiến vào giữa điện. Thái giám xướng lễ vội dò lại danh sách trong tay, sợ rằng mình đã đọc sót.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, món quà này không có trong danh sách… không rõ là của vị đại nhân nào dâng tặng ạ.”
“Mở ra xem.”
Hoàng hậu phất tay, trong lòng có chút tò mò.
Hai tên thị vệ bước lên, nhanh chóng bật khóa. Nắp rương vừa mở, một mùi tanh hôi nồng nặc lập tức xộc ra. Hoàng hậu vừa nghiêng người nhìn vào, gương mặt vốn đang tươi cười bỗng chốc trắng bệch như giấy. Bà chỉ kịp thét lên một tiếng thất thanh rồi lịm đi, ngất lịm ngay trên long tọa.
Chu Kính Việt ngã lăn ra sàn, cười đến chảy cả nước mắt.
“Haha… Cười chết ta mất thôi! Lam Kỳ, ta thật không ngờ một con búp bê vải thấm máu gà quèn lại có thể dọa mụ đàn bà đó sợ đến thất kinh hồn vía như vậy.”
Lam Kỳ chẳng buồn đáp lời. Nàng chỉ ung dung thưởng thức bánh ngọt, thỉnh thoảng lại kín đáo đưa một miếng cho Minh Cung đang đứng nghiêm canh gác ở góc phòng.
Hoàng hậu vì chiếc rương đó mà kinh hãi quá độ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Cơn cười sảng khoái qua đi, Chu Kính Việt ngồi thẳng dậy, lau vội nước mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
“Cười thì cười vậy, nhưng ta vẫn không hiểu. Mục đích của cô không chỉ đơn giản là dọa bà ta một phen thôi chứ?”
Lam Kỳ đặt miếng bánh xuống, khẽ nhấp một ngụm trà.
Nàng đẩy bức thư mà Long Họa đã gửi qua cho hắn. Chu Kính Việt đọc lại một lần nữa, đôi mắt dần sáng lên. Bức thư đó không chỉ mô tả cách thức hãm hại Tam hoàng tử, mà còn vô tình nhắc đến một “món quà đặc biệt” mà phe Thái tử chuẩn bị cho Hoàng hậu, nhằm đổ tội cho một thế lực khác.
“Món quà đó sẽ khiến cả hoàng cung chấn động. Ta chỉ là tiện tay mượn gió bẻ măng, giúp bọn họ hoàn thành trọn vẹn kế hoạch mà thôi.”
Đúng lúc này, một gia nhân bước vào bẩm báo.
“Bẩm điện hạ, Long công tử của Vạn Bảo Các đến cầu kiến.”
“Cho vào.”
Long Họa trong bộ y phục của một thương nhân giàu có bước vào, trên môi vẫn là nụ cười phong lưu thường trực. Hắn hành lễ với Chu Kính Việt rồi quay sang Lam Kỳ.
“Mọi chuyện đúng như muội dự liệu. Hoàng cung đã loạn cả lên. Hoàng thượng nổi trận lôi đình, ra lệnh cho cấm vệ quân phong tỏa toàn bộ hoàng thành, điều tra kẻ đã cả gan dùng thuật vu cổ để ám hại Hoàng hậu.”
4
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
