0 chữ
Chương 37
Chương 37
Nhưng sắc mặt của Tùy Dặc lúc này có vẻ tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt, hình như cũng rất tức giận.
Lâm Quyền nhíu mày, nhìn Tùy Dặc bước ra ngoài, Trương Hiểu cũng nhân cơ hội này vịn tường đuổi theo.
Trời ạ, cậu ta thật sự không muốn ở lại chỗ này chút nào.
Trong nhà xác, ông cụ kia nhìn Lâm Quyền một hồi, đột nhiên bật cười: “Lâm Quyền à... cậu có tin vận mệnh của mình sắp tới rồi không?”
Lâm Quyền giật mình, nhìn về phía ông cụ đang cười gian bên kia.
“Ý ông là gì ạ?”
“Ý tôi là... cô bé này không đơn giản đâu, thế và vận trên người cô bé này rất khó nắm bắt ~~ Tôi đã gặp nhiều người rồi, cái này chắc chắn không thể nào dsai được.”
Nói thật, Lâm Quyền cảm thấy khá buồn cười, một người trông nhà xác mà còn biết xem tướng à?
Chẳng phải ông chỉ gặp toàn người chết à!
Gặp nhiều người chết hay gì?
Lâm Quyền chớp mắt, nhìn ông ấy một cái rồi bước ra khỏi nhà xác.
Sau khi anh ta đi rồi, ông cụ kia mới cười hề hề, ngồi xuống ghế, lắc lắc chân, ung dung gọi điện thoại.
“Alo, là tôi đây~~~”
Hoàn toàn không thèm để ý nơi đây là nhà xác.
...
Bên ngoài nhà xác, Tùy Dặc tựa vào cột hít thở vài hơi, cố gắng làm dịu cơn đau nhức và mệt mỏi trên người, từ lực tăng trưởng hấp thu được từ hạt châu đen hôm nay đã hết rồi, xem ra mô phỏng hình dạng cây súng kia hơi khó nhằn.
Chỉ có thể thấy được hình dáng đại khái thôi.
Một lúc sau, cô hỏi xem bây giờ là mấy giờ, Trương Hiểu nói cho cô biết đã 9 giờ rồi.
“9 giờ à, ngày mai tôi còn phải đi học nữa... Có thể làm phiền anh đưa tôi tới một chỗ không?”
“Hả? Quay lại chỗ ở ngoại ô kia à?”
“Không phải...”
Đúng lúc Lâm Quyền đi ra, nghe Tùy Dặc đòi đi thì đen mặt, anh ta nhìn Tùy Dặc, chân mày nhíu thành hình chữ V, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ nói thật, nhưng tốt nhất là em nên hy vọng những gì mình nói sẽ giúp ích cho phía công an đi.”
Tùy Dặc nhìn anh ta một cái, ung dung tựa vào cột.
Hít sâu một hơi, Lâm Quyền cũng không kiêng kỵ sự có mặt của Trương Hiểu, trầm giọng nói: “Nhóm da đen nhiều lần trộm mộ ở thành phố Diêm tỉnh Giang Tây, chuyện này chắc em hiểu rõ hơn tôi, lúc trước nhóm bọn họ làm vài vụ ở huyện Cổ thành phố Diêm, còn chết mất vài người, làm to chuyện ra khiến dư luận xôn xao, phía cục công an đã lập án, điều tra suốt hai tháng, nhưng lại có rất ít manh mối. Vả lại, chúng tôi dần dà phát hiện người trong nhóm bọn họ lục tục qua đời, cái chết của mỗi người đều vô cùng kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Tùy Dặc bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy... có hai người bị bắn chết, nhưng trên người lại có vết thương do vũ khí sắc bén với hình dạng kỳ lạ, cũng có người trúng độc rất kỳ lạ, còn nữa... Đây chưa là gì hết, lạ nhất chính là mớ bảo vật mà nhóm bọn họ đánh cắp được mấy năm nay, chúng vốn đã được tẩu tán khắp nơi, nhưng sau đó lại lần lượt mất tích sau cái chết của người trông coi, người trông coi đống bảo vệ cuối cùng này chính là da đen, mà đồ gã trông coi cũng là đồ cổ trong ngôi cổ mộ cuối cùng...”
Lâm Quyền dừng lại một lát, anh ta thở hắt ra một hơi: “Theo tiền lệ kia thì gã cũng sẽ bị gϊếŧ chết, hơn nữa đồ cổ cũng sẽ bị cướp đi, nhưng chúng tôi không ngờ gã lại may mắn hơn những tên khác, che giấu hành tung mò tới nơi này, còn móc nối với chưởng quầy của em, hiện tại da đen đã chết, đồ cũng không còn, nếu tên sát thủ kia bỏ qua, tức là hắn ta đã lấy được đồ, nếu như chưa bỏ qua... vậy rốt cuộc thứ kia đang nằm trong tay ai?”
Lúc Lâm Quyền nói chuyện, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tùy Dặc, cố gắng nhìn ra mánh khóe gì đó.
Nhưng lại không thu hoạch được gì.
Tùy Dặc cũng đang thầm cân nhắc, hóa ra mục tiêu của tên sát thủ kia là túi đồ nọ, chứ không phải mảnh vỡ trong đống đó, may quá...
Nhưng cũng không tốt tí nào, bởi vì đồ bị “đồng bọn” của Đường lão lấy được, gần đây đang căng thẳng nên theo lý còn chưa tới trong tay Đường lão...
Vậy dựa theo lệ cũ, tên sát thủ kia nhắm vào cô cũng là vì bảo vật, tính ra ai cầm bảo vật thì người đó chắc chắn phải chết!
“Chuyến này khéo Đường lão sẽ hối hận chết mất, uổng công ông ta còn tưởng da đen là chủ mưu, hóa ra là còn có chuyện thế này.”
Tùy Dặc dở khóc dở cười, thực sự không muốn Đường lão gặp chuyện không may, dù sao họ cũng quen biết nhau đã lâu, tuy phẩm tính của ông cụ kia không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng chưa từng ngược đãi cô.
Vả lại, tên sát thủ kia cũng là một mối họa ngầm, hiện tại hắn ta đang nghĩ rằng Tùy Dặc đang giữ đồ, hoặc chí ít cũng cho rằng cô có liên quan gì đó tới chuyện này.
Uy hϊếp không nhỏ chút nào...
Lâm Quyền nói xong thì chờ Tùy Dặc tỏ thái độ.
Một lát sau, Tùy Dặc mới giơ tay lên, gõ nhẹ vào thân cột: “Có thể cho tôi mượn giấy bút không?”
“Hả?” Lâm Quyền ngẩn ra, nhưng vẫn dẫn Tùy Dặc đi vào văn phòng.
Một tờ giấy trắng và một cây bút.
Một cây bút chì.
Lâm Quyền trừng mắt nhìn Trương Hiểu: “Cậu không còn bút nào khác à? Có mỗi 2B* thôi à?”
Ơ kìa, sao đội trưởng lại mắng người ta thế hả!
*Tiếng Trung 2B còn có nghĩa là ngu ngốc.
Trương Hiểu đang ấm ức thì nghe Tùy Dặc dịu dàng nói: “Không sao hết, bút chì cũng được.”
Lúc trước Trương Hiểu còn cảm thấy Tùy Dặc là đóa hoa nguy hiểm nhất Trung Quốc, là cây nắp ấm ăn thịt người, nhưng sau một hồi tiếp xúc, cậu ta lại cảm thấy cô nhóc này không tệ chút nào...
Lâm Quyền nhíu mày, nhìn Tùy Dặc bước ra ngoài, Trương Hiểu cũng nhân cơ hội này vịn tường đuổi theo.
Trời ạ, cậu ta thật sự không muốn ở lại chỗ này chút nào.
Trong nhà xác, ông cụ kia nhìn Lâm Quyền một hồi, đột nhiên bật cười: “Lâm Quyền à... cậu có tin vận mệnh của mình sắp tới rồi không?”
Lâm Quyền giật mình, nhìn về phía ông cụ đang cười gian bên kia.
“Ý ông là gì ạ?”
“Ý tôi là... cô bé này không đơn giản đâu, thế và vận trên người cô bé này rất khó nắm bắt ~~ Tôi đã gặp nhiều người rồi, cái này chắc chắn không thể nào dsai được.”
Nói thật, Lâm Quyền cảm thấy khá buồn cười, một người trông nhà xác mà còn biết xem tướng à?
Chẳng phải ông chỉ gặp toàn người chết à!
Lâm Quyền chớp mắt, nhìn ông ấy một cái rồi bước ra khỏi nhà xác.
Sau khi anh ta đi rồi, ông cụ kia mới cười hề hề, ngồi xuống ghế, lắc lắc chân, ung dung gọi điện thoại.
“Alo, là tôi đây~~~”
Hoàn toàn không thèm để ý nơi đây là nhà xác.
...
Bên ngoài nhà xác, Tùy Dặc tựa vào cột hít thở vài hơi, cố gắng làm dịu cơn đau nhức và mệt mỏi trên người, từ lực tăng trưởng hấp thu được từ hạt châu đen hôm nay đã hết rồi, xem ra mô phỏng hình dạng cây súng kia hơi khó nhằn.
Chỉ có thể thấy được hình dáng đại khái thôi.
Một lúc sau, cô hỏi xem bây giờ là mấy giờ, Trương Hiểu nói cho cô biết đã 9 giờ rồi.
“9 giờ à, ngày mai tôi còn phải đi học nữa... Có thể làm phiền anh đưa tôi tới một chỗ không?”
“Hả? Quay lại chỗ ở ngoại ô kia à?”
Đúng lúc Lâm Quyền đi ra, nghe Tùy Dặc đòi đi thì đen mặt, anh ta nhìn Tùy Dặc, chân mày nhíu thành hình chữ V, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ nói thật, nhưng tốt nhất là em nên hy vọng những gì mình nói sẽ giúp ích cho phía công an đi.”
Tùy Dặc nhìn anh ta một cái, ung dung tựa vào cột.
Hít sâu một hơi, Lâm Quyền cũng không kiêng kỵ sự có mặt của Trương Hiểu, trầm giọng nói: “Nhóm da đen nhiều lần trộm mộ ở thành phố Diêm tỉnh Giang Tây, chuyện này chắc em hiểu rõ hơn tôi, lúc trước nhóm bọn họ làm vài vụ ở huyện Cổ thành phố Diêm, còn chết mất vài người, làm to chuyện ra khiến dư luận xôn xao, phía cục công an đã lập án, điều tra suốt hai tháng, nhưng lại có rất ít manh mối. Vả lại, chúng tôi dần dà phát hiện người trong nhóm bọn họ lục tục qua đời, cái chết của mỗi người đều vô cùng kỳ lạ.”
“Đúng vậy... có hai người bị bắn chết, nhưng trên người lại có vết thương do vũ khí sắc bén với hình dạng kỳ lạ, cũng có người trúng độc rất kỳ lạ, còn nữa... Đây chưa là gì hết, lạ nhất chính là mớ bảo vật mà nhóm bọn họ đánh cắp được mấy năm nay, chúng vốn đã được tẩu tán khắp nơi, nhưng sau đó lại lần lượt mất tích sau cái chết của người trông coi, người trông coi đống bảo vệ cuối cùng này chính là da đen, mà đồ gã trông coi cũng là đồ cổ trong ngôi cổ mộ cuối cùng...”
Lâm Quyền dừng lại một lát, anh ta thở hắt ra một hơi: “Theo tiền lệ kia thì gã cũng sẽ bị gϊếŧ chết, hơn nữa đồ cổ cũng sẽ bị cướp đi, nhưng chúng tôi không ngờ gã lại may mắn hơn những tên khác, che giấu hành tung mò tới nơi này, còn móc nối với chưởng quầy của em, hiện tại da đen đã chết, đồ cũng không còn, nếu tên sát thủ kia bỏ qua, tức là hắn ta đã lấy được đồ, nếu như chưa bỏ qua... vậy rốt cuộc thứ kia đang nằm trong tay ai?”
Lúc Lâm Quyền nói chuyện, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tùy Dặc, cố gắng nhìn ra mánh khóe gì đó.
Nhưng lại không thu hoạch được gì.
Tùy Dặc cũng đang thầm cân nhắc, hóa ra mục tiêu của tên sát thủ kia là túi đồ nọ, chứ không phải mảnh vỡ trong đống đó, may quá...
Nhưng cũng không tốt tí nào, bởi vì đồ bị “đồng bọn” của Đường lão lấy được, gần đây đang căng thẳng nên theo lý còn chưa tới trong tay Đường lão...
Vậy dựa theo lệ cũ, tên sát thủ kia nhắm vào cô cũng là vì bảo vật, tính ra ai cầm bảo vật thì người đó chắc chắn phải chết!
“Chuyến này khéo Đường lão sẽ hối hận chết mất, uổng công ông ta còn tưởng da đen là chủ mưu, hóa ra là còn có chuyện thế này.”
Tùy Dặc dở khóc dở cười, thực sự không muốn Đường lão gặp chuyện không may, dù sao họ cũng quen biết nhau đã lâu, tuy phẩm tính của ông cụ kia không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng chưa từng ngược đãi cô.
Vả lại, tên sát thủ kia cũng là một mối họa ngầm, hiện tại hắn ta đang nghĩ rằng Tùy Dặc đang giữ đồ, hoặc chí ít cũng cho rằng cô có liên quan gì đó tới chuyện này.
Uy hϊếp không nhỏ chút nào...
Lâm Quyền nói xong thì chờ Tùy Dặc tỏ thái độ.
Một lát sau, Tùy Dặc mới giơ tay lên, gõ nhẹ vào thân cột: “Có thể cho tôi mượn giấy bút không?”
“Hả?” Lâm Quyền ngẩn ra, nhưng vẫn dẫn Tùy Dặc đi vào văn phòng.
Một tờ giấy trắng và một cây bút.
Một cây bút chì.
Lâm Quyền trừng mắt nhìn Trương Hiểu: “Cậu không còn bút nào khác à? Có mỗi 2B* thôi à?”
Ơ kìa, sao đội trưởng lại mắng người ta thế hả!
*Tiếng Trung 2B còn có nghĩa là ngu ngốc.
Trương Hiểu đang ấm ức thì nghe Tùy Dặc dịu dàng nói: “Không sao hết, bút chì cũng được.”
Lúc trước Trương Hiểu còn cảm thấy Tùy Dặc là đóa hoa nguy hiểm nhất Trung Quốc, là cây nắp ấm ăn thịt người, nhưng sau một hồi tiếp xúc, cậu ta lại cảm thấy cô nhóc này không tệ chút nào...
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
