0 chữ
Chương 23
Chương 23
Hoàng Nham vừa ngượng vừa xấu hổ, thành tích của lớp 12A2 bọn họ gần đây thua xa lớp 12A3, đứng gần cuối trong số 15 lớp khối 12, Vương Yên đương nhiên lại càng được đà lên mặt với ông ta hơn!
Huống hồ gì hôm nay ông ta lại bị cô ta bắt được thóp.
Thế nên thái độ của Hoàng Nham đối với Tùy Dặc cũng có vẻ bực dọc hơn, ông ta lạnh lùng nói.
“Được rồi, em đi nhận sách của mình rồi tới lớp đi! Chiều nay trước khi ra về thì tới lãnh đồng phục mới!”
Tùy Dặc gật đầu, đi lướt qua bên cạnh Vương Yên trong ánh mắt khinh thường của một vài giáo viên, lúc đi ngang qua, khóe mắt cô liếc một cái, tầm mắt thu phóng vô hạn, lập tức nhìn thấy nhãn hiệu sau cổ áo của Vương Yên.
Đó là vài chữ tiếng Anh uốn lượn.
“Trên giảng đường, giáo viên nên lấy mình làm gương cho học sinh noi theo, chiếc váy Veromoda cô Vương Yên đây mặc cũng đẹp nhỉ.”
Cô tiện tay đóng cửa lại, cạch một tiếng, lập tức khiến mấy người bên trong hoàn hồn.
Thật lâu sau Vương Yên mới kịp hiểu ra lời Tùy Dặc nói là có ý gì.
“Ồ, Vương Yên, ai bảo cô mặc hàng hiệu đi dạy làm gì... Sao nào, bị học sinh mỉa mai rồi chứ gì!”
“Lấy mình làm gương, sợ là sẽ dạy hư học sinh của cô mất thôi~”
Mấy giáo viên khác cũng bắt đầu mỉa mai, trêu chọc.
Sắc mặt của Vương Yên vô cùng khó coi, Hoàng Nham thì im lặng, xuất thần nhìn xấp tiền trên bàn.
Tùy Dặc này thật sự không giống học sinh cấp 3 bình thường chút nào.
Gia cảnh Tùy Dặc nghèo như thế, sao lại rành các nhãn hàng đồ hiệu thế nhỉ, chẳng lẽ Tùy Dặc thật sự rất hư vinh? Nếu là như vậy, đồng phục bị mất, lại hay bằng một bộ đồ mới trông không giống hàng fake, lại còn tự nhiên có ba ngàn đồng...
Hoàng Nham nhất thời cho trí tưởng tượng bay xa, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
...
Mỗi khi lên một lớp thì sẽ đổi phòng học khác, từ lớp 11 lên lớp 12 cũng thế, hôm qua vì Tùy Dặc không có tiền nộp học phí nên chỉ tới báo danh, còn chưa biết đổi sang phòng học nào, nhưng chỉ cần nhìn biển số lớp là được, cô cũng nhanh chóng tìm được lớp.
Bên trong đang học, hình như khá yên tĩnh, cô không đi vào ngày mà ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, tuy lên lớp 12 thì việc ôn tập lại là chính, sách vở mới không nhiều lắm, nhưng cứ ôm đứng mãi như thế cũng rất mệt.
Tùy Dặc đặt chồng sách vừa mới lãnh ở bên cạnh, nghiêng mắt nhìn cánh cửa lớp 12A2 đang mở rộng, học sinh bên trong đang tập trung nghe giáo viên toán Cao Hữu Vi giảng bài.
Còn chừng 30 phút nữa là tan học, Tùy Dặc tiện tay cầm một quyển sách lên mở ra, chuẩn bị đọc nó để gϊếŧ thời gian.
Trong phòng học có động tĩnh gì đó, theo sự trao đổi của học sinh và các giáo viên, đây là một thế giới trắng tinh trong tháp ngà, nhưng cũng đầy tính cạnh tranh, xuất sắc hoặc rác rưởi cũng được phân chia rõ ràng, mỗi cuộc thi là một chiến trường.
Dù là học sinh có gia đình quyền thế bậc nhất, cũng ôm quyết tâm không để thành tích tụt dốc.
Thành tích kém, chẳng khác nào chối bỏ chỉ số IQ của bản thân mình, ai lại muốn bản thân bị người khác xem là đứa ngốc chứ?
Thời gian dần dà trôi qua, ngón tay Tùy Dặc lần lượt lướt qua từng trang giấy, tiếng lật giở giấy vang lên trong không gian, như xuyên qua tháng năm lạnh lẽo.
“Cậu không vào à?”
Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt Tùy Dặc, Tùy Dặc ngẩng đầu lên nhìn.
Một gương mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú như con gái, làn da mịn màn, nhưng đường nét vẫn khá cứng rắn, cao ráo chân dài, lúc này cậu ta đứng dưới ánh nắng, hơi cúi người nhìn cô, vì ngược sáng nên ánh nắng cũng trút hết lên người cậu ta.
Tùy Dặc giơ tay sờ trán, nhất thời không đáp lại, bởi vì cô đang cố nhớ xem người này là ai.
Hình như lúc trước... từng vô tình nhìn thấy vài lần ở cửa lớp bên cạnh, cũng có chút ấn tượng.
Tùy Dặc không nói gì, thiếu niên cũng không lên tiếng nữa, trong mắt có vẻ buồn bực, hình như, cô ấy thật sự không biết mình?
Thật hay giả đây!
“Ơ kìa, cậu thật sự không biết tôi à?”
“Ừ.”
“...”
Cô ấy còn dám đáp nữa! Thiếu niên mím môi, đúng lúc liếc thấy quyển sách Hóa trên tay Tùy Dặc, hửm, đã đọc được một phần ba rồi à?
Cậu ta nhớ điểm thi hóa của cô rất tệ, là dô tiện tay lật xem bừa, hay là...
Nếu là lúc trước, cậu ta nhất định sẽ cho là cô chỉ xem bừa thôi, nhưng trải qua sự kiện hôm qua, cậu ta không dám xem thường cô gái có vẻ vô hại này nữa.
Cậu ta nhướng mày, đang định lên tiếng...
Trước khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên dạy toán Cao Hữu Vi cho thêm vài bài tập thì đi ra ngoài, muốn uống hớp trà với hít không khí tươi mát bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Tùy Dặc và cậu thiếu niên kia.
Ông sững ra, sau đó nói: “Tùy Dặc, em không vào lớp mà đứng ở ngoài đây làm gì! Mau vào học đi!”
“Xin lỗi!” Tùy Dặc ôm chồng sách, lướt qua ông đi về phía cửa, lúc này tiếng chuông tan học cũng đã vang lên.
Thiếu niên kia giật mình, nhíu mày, xoay người đi về phía cửa lớp 12A2.
“Em đã đứng đó từ trước rồi à?”
“Dạ.”
“Tại sao lại không vào lớp học?!” giọng điệu của Cao Hữu Vi không được tốt lắm, mặt mày hằm hằm.
Ông cho rằng Tùy Dặc muốn trốn học.
“Em sợ làm phiền cả lớp!” Tùy Dặc bình tĩnh đáp, Cao Hữu Vi và thiếu niên đi theo ở phía sau đều giật mình.
Lý do này đúng là khiến người ta bất ngờ, nhưng lại rất hợp lý.
Huống hồ gì hôm nay ông ta lại bị cô ta bắt được thóp.
Thế nên thái độ của Hoàng Nham đối với Tùy Dặc cũng có vẻ bực dọc hơn, ông ta lạnh lùng nói.
“Được rồi, em đi nhận sách của mình rồi tới lớp đi! Chiều nay trước khi ra về thì tới lãnh đồng phục mới!”
Tùy Dặc gật đầu, đi lướt qua bên cạnh Vương Yên trong ánh mắt khinh thường của một vài giáo viên, lúc đi ngang qua, khóe mắt cô liếc một cái, tầm mắt thu phóng vô hạn, lập tức nhìn thấy nhãn hiệu sau cổ áo của Vương Yên.
Đó là vài chữ tiếng Anh uốn lượn.
“Trên giảng đường, giáo viên nên lấy mình làm gương cho học sinh noi theo, chiếc váy Veromoda cô Vương Yên đây mặc cũng đẹp nhỉ.”
Thật lâu sau Vương Yên mới kịp hiểu ra lời Tùy Dặc nói là có ý gì.
“Ồ, Vương Yên, ai bảo cô mặc hàng hiệu đi dạy làm gì... Sao nào, bị học sinh mỉa mai rồi chứ gì!”
“Lấy mình làm gương, sợ là sẽ dạy hư học sinh của cô mất thôi~”
Mấy giáo viên khác cũng bắt đầu mỉa mai, trêu chọc.
Sắc mặt của Vương Yên vô cùng khó coi, Hoàng Nham thì im lặng, xuất thần nhìn xấp tiền trên bàn.
Tùy Dặc này thật sự không giống học sinh cấp 3 bình thường chút nào.
Gia cảnh Tùy Dặc nghèo như thế, sao lại rành các nhãn hàng đồ hiệu thế nhỉ, chẳng lẽ Tùy Dặc thật sự rất hư vinh? Nếu là như vậy, đồng phục bị mất, lại hay bằng một bộ đồ mới trông không giống hàng fake, lại còn tự nhiên có ba ngàn đồng...
...
Mỗi khi lên một lớp thì sẽ đổi phòng học khác, từ lớp 11 lên lớp 12 cũng thế, hôm qua vì Tùy Dặc không có tiền nộp học phí nên chỉ tới báo danh, còn chưa biết đổi sang phòng học nào, nhưng chỉ cần nhìn biển số lớp là được, cô cũng nhanh chóng tìm được lớp.
Bên trong đang học, hình như khá yên tĩnh, cô không đi vào ngày mà ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, tuy lên lớp 12 thì việc ôn tập lại là chính, sách vở mới không nhiều lắm, nhưng cứ ôm đứng mãi như thế cũng rất mệt.
Tùy Dặc đặt chồng sách vừa mới lãnh ở bên cạnh, nghiêng mắt nhìn cánh cửa lớp 12A2 đang mở rộng, học sinh bên trong đang tập trung nghe giáo viên toán Cao Hữu Vi giảng bài.
Còn chừng 30 phút nữa là tan học, Tùy Dặc tiện tay cầm một quyển sách lên mở ra, chuẩn bị đọc nó để gϊếŧ thời gian.
Dù là học sinh có gia đình quyền thế bậc nhất, cũng ôm quyết tâm không để thành tích tụt dốc.
Thành tích kém, chẳng khác nào chối bỏ chỉ số IQ của bản thân mình, ai lại muốn bản thân bị người khác xem là đứa ngốc chứ?
Thời gian dần dà trôi qua, ngón tay Tùy Dặc lần lượt lướt qua từng trang giấy, tiếng lật giở giấy vang lên trong không gian, như xuyên qua tháng năm lạnh lẽo.
“Cậu không vào à?”
Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt Tùy Dặc, Tùy Dặc ngẩng đầu lên nhìn.
Một gương mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú như con gái, làn da mịn màn, nhưng đường nét vẫn khá cứng rắn, cao ráo chân dài, lúc này cậu ta đứng dưới ánh nắng, hơi cúi người nhìn cô, vì ngược sáng nên ánh nắng cũng trút hết lên người cậu ta.
Tùy Dặc giơ tay sờ trán, nhất thời không đáp lại, bởi vì cô đang cố nhớ xem người này là ai.
Hình như lúc trước... từng vô tình nhìn thấy vài lần ở cửa lớp bên cạnh, cũng có chút ấn tượng.
Tùy Dặc không nói gì, thiếu niên cũng không lên tiếng nữa, trong mắt có vẻ buồn bực, hình như, cô ấy thật sự không biết mình?
Thật hay giả đây!
“Ơ kìa, cậu thật sự không biết tôi à?”
“Ừ.”
“...”
Cô ấy còn dám đáp nữa! Thiếu niên mím môi, đúng lúc liếc thấy quyển sách Hóa trên tay Tùy Dặc, hửm, đã đọc được một phần ba rồi à?
Cậu ta nhớ điểm thi hóa của cô rất tệ, là dô tiện tay lật xem bừa, hay là...
Nếu là lúc trước, cậu ta nhất định sẽ cho là cô chỉ xem bừa thôi, nhưng trải qua sự kiện hôm qua, cậu ta không dám xem thường cô gái có vẻ vô hại này nữa.
Cậu ta nhướng mày, đang định lên tiếng...
Trước khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên dạy toán Cao Hữu Vi cho thêm vài bài tập thì đi ra ngoài, muốn uống hớp trà với hít không khí tươi mát bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Tùy Dặc và cậu thiếu niên kia.
Ông sững ra, sau đó nói: “Tùy Dặc, em không vào lớp mà đứng ở ngoài đây làm gì! Mau vào học đi!”
“Xin lỗi!” Tùy Dặc ôm chồng sách, lướt qua ông đi về phía cửa, lúc này tiếng chuông tan học cũng đã vang lên.
Thiếu niên kia giật mình, nhíu mày, xoay người đi về phía cửa lớp 12A2.
“Em đã đứng đó từ trước rồi à?”
“Dạ.”
“Tại sao lại không vào lớp học?!” giọng điệu của Cao Hữu Vi không được tốt lắm, mặt mày hằm hằm.
Ông cho rằng Tùy Dặc muốn trốn học.
“Em sợ làm phiền cả lớp!” Tùy Dặc bình tĩnh đáp, Cao Hữu Vi và thiếu niên đi theo ở phía sau đều giật mình.
Lý do này đúng là khiến người ta bất ngờ, nhưng lại rất hợp lý.
2
0
1 tuần trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
