0 chữ
Chương 21
Chương 21
Tùy Dặc hoàn hồn, a một tiếng, lúc này mới liếc mắt nhìn giá bán đề ở dưới khung kính.
Năm trăm tám mươi ngàn?
Đắt thật đấy.
“Đồ giả à?” đây là giọng của Tùy Dặc, Chu Nhiên lập tức giật mình nhảy dựng lên: “Đồ giả cái gì, Tùy Dặc em đừng có nói bừa...”
Đường lão cũng rất kinh ngạc, nhưng sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tùy Dặc, Chu Nhiên thì đổ mồ hôi lạnh, cũng cảm thấy khó hiểu trước hành vi của Tùy Dặc.
Lạ thật, bình thường em ấy luôn cẩn trọng lời ăn tiếng nói cơ mà, sao hôm nay nói chuyện lại không lựa lời gì hết thế này?
Tranh này có thể là đồ giả được ư?
Treo đồ giả ở đây cho khách hàng xem, đây là chuyện mà người ưa sĩ diện như Đường lão có thể làm ra được ư?
Chẳng qua chỉ vài giây mà thôi, Đường lão kẹp chặt cái túi đen dưới nách, nhếch râu cười hỏi: “Sao lại là giả? Cháu nó ra nghe thử xem nào...”
Giọng điệu nghe có vẻ bất thường!
Chu Nhiên nhìn Tùy Dặc, ý là bảo Tùy Dặc tranh thủ xin lỗi đi, nhưng Tùy Dặc nhìn chằm chằm vào mắt Đường lão nửa giây, sau đó giơ tay xoa xoa trán, thu hồi tầm mắt, giọng điệu rất bình thường.
“Cháu đoán đúng rồi.”
“Đoán?” Đường lão hồ nghi: “Vậy cháu nói thử xem, vì sao cháu lại đoán như thế?”
Đoán mà cũng cần lý do tại sao à? Tùy Dặc hiểu đây là đối phương nổi tính càn quấy đây mà, nghĩ ngợi một hồi, cô bèn giơ tay ra chỉ vào bảng giá bên dưới.
“Giá cả không đúng.”
Cô đâu thể nói là do chữ viết và nét bút mực trên bức tranh này nói cho cô biết được!
Cảm giác mà cảm ứng mang đến cho cô chính là khí tức văn hóa trên bức tranh này không nồng đậm cho lắm.
Tuy không biết rốt cuộc nó đã có bao nhiêu năm lịch sử, nhưng còn nhạt hơn cả quyển sách 300 bài thơ chép tay của cậu Dịch mà Tùy Dặc treo trên giá nữa.
Chắc chắn không phải danh họa cổ đại gì rồi~~
Ít nhất thì cũng không phải hàng xịn!
“Giá cả?” Đường lão nhìn chằm chằm cô nửa ngày, sắc mặt đen thui lập tức chuyển thành sáng sủa, cười nói: “Ông còn tưởng cháu tiến bộ rồi, biết phân biệt cả thật giả nữa chứ...”
Dừng lại một lát, ông quay sang mắng Chu Nhiên đang kinh ngạc ở bên cạnh một trận, “Cậu đấy, uổng công cậu còn nhớ cả nguồn gốc của bức tranh này, thế mà lại không nhìn ra bức tranh này là thật hay giả à!”
Chu Nhiên lúc này thật sự rất ấm ức, bức tranh này là do ông treo lên để bán, cháu chỉ làm công cho ông thôi, lý nào lại đi hoài nghi tranh của ông là hàng giả chứ?
“Chắc cậu đang nghĩ, nếu là giả thì sao tôi lại treo lên bán làm gì, không phải là lừa người ta à đúng không!”
“Chưởng quầy, cháu không dám...”
“Không dám thì không dám, nhưng cậu đang nghĩ thế đúng không!” Đường lão vừa trừng mắt một cái, lại nhẹ nhàng nói: “Bức tranh này ông cứ treo bán như thế đấy, không ai làm gì được ông, vốn dĩ bức tranh này cũng trị giá như thế...”
Nói xong, ông lại quay sang nhìn Tùy Dặc: “Tuy nó chỉ là đồ giả thôi.”
Đồ giả còn dám ngang nhiên bán năm trăm tám mươi ngàn à?
Ánh mắt của Tùy Dặc lóe lên, có vẻ hơi kinh ngạc.
Là do thế giới này đảo điên, hay là người đời điên hết rồi?
“Tranh giả thì đã sao nào! Tranh thật tồn tại từ xưa tới nay có được bao nhiêu chứ? Hừ, tranh giả do một vài thư pháp gia đương đại nổi tiếng vẽ ra cũng có giá trị cực cao, ông thấy hai đứa chắc chắn cũng chẳng nhận ra là tác phẩm của ai đâu... là của Trương Vân Cao đấy!”
“Trương Vân Cao!” rõ ràng Chu Nhiên có ấn tượng về người này.
Tùy Dặc thì không có ấn tượng gì về người này, chỉ nhíu mày: “Chỉ là đồ giả thôi mà đã có giá trị như thế, vậy nếu là hàng thật thì sao ạ?”
Đường lão nhẹ nhàng sờ lên khung ảnh l*иg kính kia.
“Không phải tất cả đồ giả đều đáng giá như thế đâu, cháu phải hiểu ở cổ đại có một số họa sĩ thường xuyên vẽ lại tác phẩm của một số họa gia nổi tiếng, mà những bức tranh kia cũng có giá trị liên thành, tác phẩm của một vài họa sĩ đương đại vẽ ra cũng trị giá hơn cả triệu bạc. Cái này phải xem người vẽ là ai, và vẽ tranh gì, đương nhiên, những bức tranh này đắt tiền hay quý giá cách mấy cũng không phải hàng thật... Các cháu nhìn bức tranh này đi.”
Ngón tay gầy gò chỉ vào khung ảnh l*иg kính, giọng nói đanh thép, hùng hồn: “Các cháu có tin không, nếu bức tranh này đúng là Tảo xuân đồ của Quách Hi thì phải trị giá hơn cả chục triệu đấy!”
Hơn cả chục triệu!!! Chu Nhiên trợn mắt há mồm.
Tùy Dặc cũng không nhịn được mà siết chặt nắm tay, chục triệu? Thật ra ban nãy cô cũng chỉ bịa đại một cái cớ mà thôi, không ngờ lại chọn đúng như thế.
Nhưng khả năng của cô thật sự không hề tầm thường, ít nhất thì cũng là tồn tại cực kỳ nghịch thiên trong ngành đồ cổ này.
“Tuy Tùy Dặc không hiểu về tranh cổ, nhưng lại cẩn thận, thông minh, nhìn một cái đã có thể đoán ra được thật giả, đây là ưu điểm rất tốt. Còn cậu đấy Chu Nhiên, cậu còn non lắm, phải biết rằng giám định đồ cổ, quan trọng nhất chính là phải phân rõ thật giả, tại sao phải biết rõ thật giả đây? Đương nhiên là để biết thứ này trị giá bao nhiêu tiền rồi!”
Ngón tay của Đường lão suýt nữa là đâm luôn vào đầu Chu Nhiên: “Giá trị mà cũng không biết thì làm sao ra giá, cậu thích lỗ vốn à?”
Đúng chuẩn hình tượng địa chủ áp bức nông nô luôn.
Năm trăm tám mươi ngàn?
Đắt thật đấy.
“Đồ giả à?” đây là giọng của Tùy Dặc, Chu Nhiên lập tức giật mình nhảy dựng lên: “Đồ giả cái gì, Tùy Dặc em đừng có nói bừa...”
Đường lão cũng rất kinh ngạc, nhưng sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tùy Dặc, Chu Nhiên thì đổ mồ hôi lạnh, cũng cảm thấy khó hiểu trước hành vi của Tùy Dặc.
Lạ thật, bình thường em ấy luôn cẩn trọng lời ăn tiếng nói cơ mà, sao hôm nay nói chuyện lại không lựa lời gì hết thế này?
Tranh này có thể là đồ giả được ư?
Treo đồ giả ở đây cho khách hàng xem, đây là chuyện mà người ưa sĩ diện như Đường lão có thể làm ra được ư?
Chẳng qua chỉ vài giây mà thôi, Đường lão kẹp chặt cái túi đen dưới nách, nhếch râu cười hỏi: “Sao lại là giả? Cháu nó ra nghe thử xem nào...”
Chu Nhiên nhìn Tùy Dặc, ý là bảo Tùy Dặc tranh thủ xin lỗi đi, nhưng Tùy Dặc nhìn chằm chằm vào mắt Đường lão nửa giây, sau đó giơ tay xoa xoa trán, thu hồi tầm mắt, giọng điệu rất bình thường.
“Cháu đoán đúng rồi.”
“Đoán?” Đường lão hồ nghi: “Vậy cháu nói thử xem, vì sao cháu lại đoán như thế?”
Đoán mà cũng cần lý do tại sao à? Tùy Dặc hiểu đây là đối phương nổi tính càn quấy đây mà, nghĩ ngợi một hồi, cô bèn giơ tay ra chỉ vào bảng giá bên dưới.
“Giá cả không đúng.”
Cô đâu thể nói là do chữ viết và nét bút mực trên bức tranh này nói cho cô biết được!
Cảm giác mà cảm ứng mang đến cho cô chính là khí tức văn hóa trên bức tranh này không nồng đậm cho lắm.
Tuy không biết rốt cuộc nó đã có bao nhiêu năm lịch sử, nhưng còn nhạt hơn cả quyển sách 300 bài thơ chép tay của cậu Dịch mà Tùy Dặc treo trên giá nữa.
Ít nhất thì cũng không phải hàng xịn!
“Giá cả?” Đường lão nhìn chằm chằm cô nửa ngày, sắc mặt đen thui lập tức chuyển thành sáng sủa, cười nói: “Ông còn tưởng cháu tiến bộ rồi, biết phân biệt cả thật giả nữa chứ...”
Dừng lại một lát, ông quay sang mắng Chu Nhiên đang kinh ngạc ở bên cạnh một trận, “Cậu đấy, uổng công cậu còn nhớ cả nguồn gốc của bức tranh này, thế mà lại không nhìn ra bức tranh này là thật hay giả à!”
Chu Nhiên lúc này thật sự rất ấm ức, bức tranh này là do ông treo lên để bán, cháu chỉ làm công cho ông thôi, lý nào lại đi hoài nghi tranh của ông là hàng giả chứ?
“Chắc cậu đang nghĩ, nếu là giả thì sao tôi lại treo lên bán làm gì, không phải là lừa người ta à đúng không!”
“Chưởng quầy, cháu không dám...”
Nói xong, ông lại quay sang nhìn Tùy Dặc: “Tuy nó chỉ là đồ giả thôi.”
Đồ giả còn dám ngang nhiên bán năm trăm tám mươi ngàn à?
Ánh mắt của Tùy Dặc lóe lên, có vẻ hơi kinh ngạc.
Là do thế giới này đảo điên, hay là người đời điên hết rồi?
“Tranh giả thì đã sao nào! Tranh thật tồn tại từ xưa tới nay có được bao nhiêu chứ? Hừ, tranh giả do một vài thư pháp gia đương đại nổi tiếng vẽ ra cũng có giá trị cực cao, ông thấy hai đứa chắc chắn cũng chẳng nhận ra là tác phẩm của ai đâu... là của Trương Vân Cao đấy!”
“Trương Vân Cao!” rõ ràng Chu Nhiên có ấn tượng về người này.
Tùy Dặc thì không có ấn tượng gì về người này, chỉ nhíu mày: “Chỉ là đồ giả thôi mà đã có giá trị như thế, vậy nếu là hàng thật thì sao ạ?”
Đường lão nhẹ nhàng sờ lên khung ảnh l*иg kính kia.
“Không phải tất cả đồ giả đều đáng giá như thế đâu, cháu phải hiểu ở cổ đại có một số họa sĩ thường xuyên vẽ lại tác phẩm của một số họa gia nổi tiếng, mà những bức tranh kia cũng có giá trị liên thành, tác phẩm của một vài họa sĩ đương đại vẽ ra cũng trị giá hơn cả triệu bạc. Cái này phải xem người vẽ là ai, và vẽ tranh gì, đương nhiên, những bức tranh này đắt tiền hay quý giá cách mấy cũng không phải hàng thật... Các cháu nhìn bức tranh này đi.”
Ngón tay gầy gò chỉ vào khung ảnh l*иg kính, giọng nói đanh thép, hùng hồn: “Các cháu có tin không, nếu bức tranh này đúng là Tảo xuân đồ của Quách Hi thì phải trị giá hơn cả chục triệu đấy!”
Hơn cả chục triệu!!! Chu Nhiên trợn mắt há mồm.
Tùy Dặc cũng không nhịn được mà siết chặt nắm tay, chục triệu? Thật ra ban nãy cô cũng chỉ bịa đại một cái cớ mà thôi, không ngờ lại chọn đúng như thế.
Nhưng khả năng của cô thật sự không hề tầm thường, ít nhất thì cũng là tồn tại cực kỳ nghịch thiên trong ngành đồ cổ này.
“Tuy Tùy Dặc không hiểu về tranh cổ, nhưng lại cẩn thận, thông minh, nhìn một cái đã có thể đoán ra được thật giả, đây là ưu điểm rất tốt. Còn cậu đấy Chu Nhiên, cậu còn non lắm, phải biết rằng giám định đồ cổ, quan trọng nhất chính là phải phân rõ thật giả, tại sao phải biết rõ thật giả đây? Đương nhiên là để biết thứ này trị giá bao nhiêu tiền rồi!”
Ngón tay của Đường lão suýt nữa là đâm luôn vào đầu Chu Nhiên: “Giá trị mà cũng không biết thì làm sao ra giá, cậu thích lỗ vốn à?”
Đúng chuẩn hình tượng địa chủ áp bức nông nô luôn.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
