TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Tại sao da đen lại cay cú như thế? Chẳng qua là vì Đường lão đánh tin cho công an, nói thẳng ra là lợi dụng cô để thu hút sự chú ý, mượn đao gϊếŧ người, đẩy da đen vào đường cùng, sau đó lại gọi một đám người chặn đường trên sông cản da đen lại để cướp hàng, cũng khiến hắn ta vào sổ đen của cục công an, một khi da đen bị công an bắt thì đúng là một hòn đá ném trúng hai con chim!

Muốn lợi dụng công an để đen ăn đen đây mà!

Nhưng bọn họ không ngờ da đen lại chạy thoát!

Lại còn cay cú Tùy Dặc, có lẽ gã ta nghĩ Tùy Dặc cùng phe với đám bọn họ, cũng cảm thấy ban đầu là cô chỉ ra sông, việc chặn đường cướp đồ nhất định cũng là do cô sắp xếp, nên mới...

Tùy Dặc cứ thế nằm không cũng trúng đạn!

Suýt nữa còn mất mạng!

Không thể không nói, bây giờ cô còn có thể bình tĩnh ngồi đây nói chuyện với Đường lão, chứ không phải cầm ấm trà nện lên đầu ông ta đã xem như khí độ hơn người rồi.

Quả nhiên, sắc mặt Đường lão lập tức thay đổi, liếc tới liếc lui dò xét Tùy Dặc một hồi, ánh mắt cổ quái, một lát sau mới xoa xoa tay, cười gượng nói: “Tùy Dặc à, sao cháu lại nói thế...”

“Cháu có nói cái gì à? Cháu chưa hề nói gì nhé... Đường lão.” Tùy Dặc bình tĩnh nhìn Đường lão, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng, khiến người bị cô nhìn không dám động đậy!

Thân thể Đường lão cứng đờ tại chỗ! Không thể động đậy!

Uy hϊếp, cô đang uy hϊếp!

Không cần có chứng cứ, nếu cô muốn, chỉ cần nói vài tiếng ở cái đất Nam Tầm này, đừng nói là việc làm ăn trong bóng tối, đến chuyện kinh doanh ngoài sáng cũng thế, bảo đảm từ nay về sau không ai dám làm ăn với Nhạn Đường trai nữa.

Thanh danh bị xấu rồi thì khó mà lấy lại được.

Người làm ăn kiêng kỵ nhất cái này.

Không khí lặng đi một hồi, Đường lão mới nói khẽ: “Cháu đã biết thế mà còn dám tới tìm ông, chỉ vì hai ngàn đồng kia thôi ư?”

“Trao đổi đồng giá thôi, làm việc cho người ta cũng phải có chuẩn bị tâm lý là sẽ bị bán đứng hoặc lợi dụng, cháu không muốn truy cứu những chuyện đã qua, chỉ để ý đến vụ làm ăn này, hàng thì ông đã lấy được, giao dịch thành công, cháu cũng nên lấy được phần cháu nên nhận được chứ.”

Đây không phải lần đầu tiên Đường lão phải lau mắt mà nhìn đối với Tùy Dặc, và cũng đã rất nhiều lần nói lời này rồi: “Tùy Dặc, cháu có cảm thấy cháu thật sự là một người kỳ lạ không?”

“Kỳ lạ ở đây là không bình thường, không giống người khác, nhưng trên đời này đâu ai giống ai, đúng ra cũng không có tư cách gì nói người khác kỳ lạ...” Tùy Dặc nhớ tới lúc mình bị những đứa trẻ khác ở cô nhi viện tẩy chay, gọi là quái vật, trong lòng có phần chột dạ, nên khí tức cũng lạnh lẽo hơn nhiều.

Đường lão cũng đã nhìn ra, nên lập tức bỏ qua đề tài này, cười tươi toe toét: “Nếu cháu đã cảm thấy ông có thể là kẻ nhẫn tâm, đen ăn đen, sao lại biết ông sẽ ngoan ngoãn mặc cho cháu uy hϊếp chứ? Phải biết rằng chuyện hợp tác giữa chúng ta là bất hợp pháp, cũng không có hợp đồng, không trả tiền cũng không sao hết. Hơn nữa, nếu ông muốn để cháu giữ im lặng mãi mãi cũng không hề khó...”

Những kẻ đen ăn đen, lòng dạ vốn đã đen tối, sẽ càng lúc càng đen tối hơn!

Tính khí thần của Đường lão cũng giống như vẻ mặt của ông ấy, đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như một cây kim châm treo ở trước mặt Tùy Dặc.

“Ông sẽ không làm vậy.”

“Tại sao?”

“Người muốn bắt da đen tối qua là do ông phái tới.”

Hàng đã tới tay, da đen cũng đã dính vào cảnh sát, bên phía Đường lão không có bất kỳ lý do gì để ra tay nữa, trừ khi...

“Cháu dám khẳng định ông phái người đi qua đó là để cứu cháu à? Ông không phải hạng tốt lành gì đâu nhé...”

“Cảm giác của cháu chưa bao giờ sai.”

Đúng là tự tin biết bao, không hề chần chừ chút nào.

Tùy Dặc khép tay đặt chồng lên nhau, đôi mắt thăm thẳm như làn nước, Đường lão cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của cô, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nhưng đôi bàn tay này, mấy năm nay đã lấy đi hơn hai trăm ngàn tiền thù lao từ tay ông, giúp ông kiếm được mấy chục triệu.

Xuất thân cô nhi, một mình nuôi sống bản thân, từ nhỏ tới lớn, học hành ăn uống đều chưa từng thiếu hụt cái gì, cô đã chăm sóc bản thân mình rất tốt.

Nếu không vì có những mối lo lắng khác, có lẽ cuộc sống của cô sẽ còn tốt hơn nữa, hoàn toàn không cần bước lên con đường này.

Nhưng cuối cùng cô lại bị cuốn vào.

“Sắp xếp ban đầu của ông cũng đúng như cháu nói, tống cổ tên da đen kia vào tù, chẳng qua tội mà gã mắc phải còn nhiều hơn tưởng tượng của cháu nữa, nhóm trộm mộ bọn họ có đến mấy chục người, cuối cùng chỉ còn lại một mình gã, tất cả đồ khai quật được đều lọt vào tay gã. Cháu từng bị gã đuổi gϊếŧ, chắc cũng biết gã là hạng người thế nào, đối với hạng người như thế, dù có đen ăn đen thì ông cũng chẳng có gánh nặng tâm lý gì.”

Vẻ mặt của Đường lão đúng là rất nhẹ nhàng, nhưng sau đó ông lại trầm giọng, nói: “Nhưng ông không ngờ gã lại to gan như thế, dám cầm dao đi chém cháu... Gã bị hâm à, sao lại đi tìm cháu nhỉ?”

“Đường lão thấy tiếc vì gã không đi tìm ông ạ?”

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.