TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 52: Khởi Nghiệp

Sau khi nấu đầy hai thùng sữa đậu nành, Ngọc Tử lục tìm trong bếp, lấy ra hơn mười chiếc bát sứ và một thùng nước sạch.

Đến khi nàng chuẩn bị xong xuôi, bên ngoài cũng vừa vặn vang lên những tiếng bước chân.

Lại một lần nữa, mấy người làm bếp vừa đẩy cửa bước vào đã thấy cảnh tượng Ngọc cơ - Cơ thϊếp duy nhất trong phủ - đang ăn vận như nam tử, đi đi lại lại trong gian bếp.

Họ lại được phen ngây người.

Ngọc Tử liếc nhìn qua bọn họ, rồi đi thẳng ra cửa, gọi với theo một thiếu niên: “Mau, mang đến đây một chiếc xe bò!"

"Vâng."

Xe bò nhanh chóng được mang tới, người đánh xe chính là vị quản gia kia. Ông ta ngồi vững vàng trên vị trí của mình, khuôn mặt tròn trịa nhăn nhó, bất đắc dĩ nhìn Ngọc Tử. Vẻ mặt ấy như thể đang khóc lóc, van xin nàng đừng gây thêm rắc rối nữa.

Ngọc Tử làm như không thấy, nàng vẫy tay gọi một tên nô ɭệ, ý bảo hắn cùng mình bê chậu sữa lên xe. Mọi người nào dám để nàng phải động tay động chân, vội vàng tiến lên, đỡ giúp nàng.

Chậu sữa vừa được đặt lên xe bò, Ngọc Tử liền thoăn thoắt nhảy lên, nhìn người đánh xe: “Ra khỏi phủ, đi về phía cửa đông năm trăm bước…”

Gương mặt già nua của quản gia kia nhăn tít lại. Ông ta đánh xe chạy ra cổng phụ. Đi được hai bước, ông ta hắng giọng, nói: “Cơ là quý nhân, sao lại thân cận với những kẻ nô ɭệ thấp hèn như vậy?” Hai ngày nay, Ngọc Tử chạy ra chạy vào trong phủ, không hề tỏ ra kiêu căng, hống hách, mà lại tự mình ra lệnh cho đám nô tài đến giúp đỡ. Hành động này đã lan truyền khắp phủ, khiến đám nô ɭệ đều cảm kích. Đến khi biết được Ngọc Tử vốn là quý nhân nước Lỗ, sự cảm kích ấy lại càng sâu đậm hơn.

Từ sau khi Tam Tấn chia ra, trải qua mấy trăm năm, ranh giới giữa quý tộc và nô ɭệ, dân thường tuy không quá rõ ràng, không phải là không thể vượt qua, nhưng một số đại quý tộc truyền thống vẫn kiên trì giữ gìn lễ nghĩa, không bao giờ nói chuyện với những kẻ không cùng đẳng cấp. Đám nô ɭệ thân phận cực kỳ thấp kém, chẳng khác nào trâu ngựa. Trong ấn tượng của họ, ngay cả thường dân cũng chẳng thèm liếc nhìn họ lấy một cái, huống chi là một đại quý tộc?

Bởi vậy, khi Ngọc Tử sai bảo, chẳng những họ không hề cảm thấy vất vả, mà ngược lại còn vô cùng cảm kích.

Thấy Ngọc Tử không trả lời, người quản gia kia nuốt nước bọt, cố lấy dũng khí nói tiếp: “Cơ là ái thϊếp của công tử, những việc bếp núc này không nên nhúng tay vào thì hơn.”

Ngọc Tử lườm ông ta một cái, bĩu môi: “Ta không động tay vào việc bếp núc, vậy ông có thể thay công tử cho ta chút tiền tiêu vặt không?”

Quản gia cứng họng, khó hiểu nhìn Ngọc Tử, hỏi: “Cơ rất cần tiền sao?”

Ngọc Tử không đáp.

Quản gia kia vẻ mặt đau khổ, tự lẩm bẩm: “Cơ là nữ tử, chỉ cần được công tử yêu thương là đủ rồi, sao lại cứ canh cánh trong lòng chuyện tiền nong?”

Ngọc Tử vẫn mặc kệ ông ta.

Lúc này, xe đã đi tới cổng ngách. Vị quản gia kia hiển nhiên là cảm thấy, để mỹ cơ trong phủ làm những công việc bếp núc sẽ khiến công tử mất mặt, bởi vậy ông ta đã chọn đi đến chiếc cổng ngách nhỏ nhất, hẻo lánh nhất trong phủ. Từ cổng đó đi ra, bên ngoài là một khu đất hoang, cỏ dại mọc um tùm.

Xe chầm chậm lăn bánh về phía trước.

Quản gia kia vẫn đang lải nhải khuyên nhủ Ngọc Tử, nhưng lúc này, nàng chẳng còn tâm trạng đâu mà tranh cãi với ông ta. Nàng cắn chặt môi, thầm nhủ: Lần này nhất định phải thuận lợi. Nếu không, nếu không thì sẽ bị chủ nợ đuổi đánh mất.

Nàng không ngờ rằng giá cả ở thành Lâm Truy lại đắt đỏ đến vậy. Một trăm đao tệ mà nàng đã phải liều mạng, vất vả lắm mới kiếm được, có thể giúp nàng sống thoải mái ở thành Tằng cả năm trời, vậy mà ở đây chỉ đủ để thuê một cửa hàng nhỏ bé, trống trơn, thậm chí cũng chỉ vỏn vẹn trong vòng một tháng. Hại nàng đến khi đi mua đậu tương và gạo còn phải lấy vỏ kiếm của công tử Xuất ra để chứng minh thân phận, cầu xin người ta cho thiếu nợ.

Sự phồn hoa của Lâm Truy thực sự khó có thể dùng lời mà diễn tả hết. Nơi mà Ngọc Tử chọn lại là khu vực sầm uất nhất trong thành. Từ phủ đến cửa hàng chỉ khoảng năm trăm bước, nhưng năm trăm bước này, phải mất đến nửa canh giờ mới tới nơi.

Khi Ngọc Tử đến được cửa hàng thì mặt trời đã lên cao, đứng bóng. Nàng nhìn quanh một lượt, rồi bắt đầu bê đồ đạc vào trong.

Chiếc xe bò đỗ lại khiến mọi người đều chú ý. Quản gia kia có chút xấu hổ, ông ta cúi đầu, lấy tay áo che mặt.

Ngọc Tử chẳng thèm để ý, nàng thoăn thoắt nhảy xuống xe, lớn tiếng gọi với theo quản gia: "Giúp ta bê đồ vào."

Người quản gia kia cúi đầu, nhảy xuống xe, cùng Ngọc Tử bê chậu sữa lên, đặt trên chiếc bàn đá.

Xong xuôi, Ngọc Tử vỗ vỗ tay, nhìn quản gia, nói: "Ông có thể về được rồi đấy!"

Người quản gia kia trơ mắt nhìn nàng, ông ta liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng, cầu khẩn: "Cơ định bán sữa đậu nành sao? Như vậy thì kiếm được mấy đồng chứ? Sao cơ không đợi công tử quay về, đến lúc đó, ngọc ngà châu báu, gấm vóc lụa là, thứ gì cũng có, tùy cơ sử dụng?"

Ngọc Tử lườm ông ta một cái, hừ nhẹ một tiếng: "Công tử Xuất? Hắn ta cũng không hào phóng đến mức ấy đâu!" Nàng không muốn dài dòng, xua xua tay, đuổi quản gia: "Đi đi, đi đi, đừng lo cho ta. Bây giờ ta đang ăn vận như nam tử, không ai nhận ra đâu. Ông mau về đi, ông đã từng gặp gỡ nhiều quý nhân, tránh để người khác nhận ra, làm mất mặt phủ ta."

Ngọc Tử vừa dứt lời, quản gia kia càng thêm hoảng sợ, ông ta vội vàng cúi gằm mặt, leo lên xe, vội vã đánh xe đi thật nhanh.

Ngọc Tử nheo mắt, đợi quản gia đi khuất, liền lấy tấm biển hôm qua đã viết xong, treo lên bên cạnh thùng sữa. Trên tấm biển, nổi bật hai chữ "Sữa Ngon" được viết bay bướm.

Thực ra, dựa vào tính cách của Ngọc Tử, nàng muốn viết nhiều hơn là hai chữ đơn giản này. Nhưng người ở thời đại này rất coi trọng chữ tín, nếu nàng quảng cáo là "Sữa ngon tuyệt vời", mà lỡ gặp phải những kiếm khách nóng tính, vạn nhất họ cảm thấy sữa này không đến mức "tuyệt vời" như quảng cáo, thì chẳng phải sẽ cho rằng mình bị lừa gạt, rồi rút kiếm ra gây sự hay sao.

Thời đại này, người biết chữ rất ít, hơn nữa đa số đều là quý tộc. Bởi vậy, những cửa hàng treo biển hiệu đều là những cửa hàng có chút tiếng tăm, có lai lịch đàng hoàng. Như hai cửa hàng ở hai bên chỗ Ngọc Tử, họ chỉ đơn giản là bày biện hàng hóa trên bàn đá, chờ người dân đến mua.

Bây giờ, Ngọc Tử vừa treo biển hiệu lên, giữa các cửa hàng khác, tấm biển đón gió tung bay, nổi bật như cờ chiến, chẳng khác nào một chiếc siêu xe sang trọng đỗ giữa những chiếc taxi bình dân. Hiệu quả rất tốt, khiến những người đi đường đều phải ngoái đầu lại nhìn.

Thấy ngày càng có nhiều người chú ý đến, Ngọc Tử múc một muôi sữa lớn, dưới ánh nắng ban mai, nàng giơ cao chiếc muôi gỗ, đảo đều thùng sữa nóng hổi. Vừa khuấy, hương thơm ngọt ngào, hấp dẫn của sữa đậu nành vừa nấu lan tỏa khắp không gian.

Ngọc Tử vừa chậm rãi khuấy sữa, vừa cất cao giọng, lanh lảnh rao hàng: "Sữa đậu nành vừa ngọt vừa ngon đây, một đao tệ hai bát sữa ngon đây. Sữa ngon thế gian hiếm có, bát sứ cao cấp, vốn chỉ dành cho bậc vương giả, nay lại được bán cho bách tính thưởng thức đây!"

Nàng vừa dứt lời, vυ"t vυ"t vυ"t, vô số ánh mắt đổ dồn về phía này.

Phải biết rằng, cả con phố này, cũng chỉ có một mình nàng rao hàng lớn tiếng như vậy. Hơn nữa, bất kể là chữ viết trên biển hiệu hay những lời nàng thuận miệng nói ra, đều khiến cho mọi người cảm thấy rất có đẳng cấp, rất có quy chuẩn.

Tiếng bước chân vang lên, một đôi nam nữ trẻ tuổi, tay trong tay, tiến đến trước bàn đá.

Cô gái có hai má ửng hồng, đôi mắt to tròn, lanh lợi, dáng người nhỏ nhắn. Nàng tò mò nhìn Ngọc Tử, lấy hết can đảm, hỏi: "Sữa này có đúng là một đao tệ hai bát không?"

Ngọc Tử thấy có người hỏi mua, trong lòng vui mừng, nàng tươi cười đáp: "Tại hạ không dám nói sai."

"Được, cho hai người chúng ta, mỗi người một bát."

Một đao tệ được đặt xuống trước mặt Ngọc Tử.

Ngọc Tử vươn tay đón lấy, vui vẻ đáp: "Có ngay đây!"

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.