TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Thâm cung hiểm ác

Khi Tiểu Huyền Tử đã lui xuống, Tịch Lam rót một ly trà cho Vĩnh Ninh, rồi khẽ hỏi:

“Điện hạ lo lắng Tiểu Huyền Tử có vấn đề sao? Nếu vậy, vì sao người vẫn xin bệ hạ giữ hắn lại trong điện?”

Vĩnh Ninh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thản nhiên đáp:

“Lúc mẫu phi còn sống, bà ấy đã gây thù chuốc oán với không ít người trong cung. Bây giờ ta chỉ có thể dựa vào bệ hạ. Bệ hạ từng dạy ta rằng, ở trong thâm cung này, ngoài tâm phúc ra thì không nên dễ dàng tin ai. Nếu Tiểu Huyền Tử thực sự có ý đồ hãm hại ta, hắn đã nhân cơ hội này ra tay rồi. Giữ hắn lại bên cạnh, biết đâu sau này còn có thể dùng được.”

Tịch Lam gật đầu đồng tình. Nàng hiểu rằng thâm cung hiểm ác, không giống như chùa miếu thanh tịnh. Ở đây, mọi việc đều phải cẩn trọng từng ly từng tí.

Vĩnh Ninh không muốn gây chú ý. Nếu đã trở về Ngọc Phù Điện, nàng chỉ mong có thể sống an ổn, lặng lẽ qua ngày.

Nhưng cuộc sống chưa kịp yên bình thì sự việc đã xảy đến. Buổi trưa hôm đó, Hoài Nhân trưởng công chúa gửi lời mời cho nàng đến dự tiệc buổi tối để ôn chuyện.

Vĩnh Ninh không thể từ chối, đành miễn cưỡng nhận lời. Đến chiều muộn, nàng chuẩn bị thay y phục để dự tiệc.

“Công chúa, người đi dự tiệc mà mặc thế này thì có phần đơn giản quá.”

Vĩnh Ninh đã quen mặc đồ màu sắc nhã nhặn, thuần khiết suốt thời gian ở chùa miếu. Lúc này, trên người nàng chỉ là bộ váy màu xanh nhạt, nhẹ nhàng và giản dị. Nàng lục lọi trong tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm được một bộ y phục thích hợp. Tuy nhiên, vóc người không vừa vặn, đành phải chỉnh sửa lại.

Trong lúc chỉnh xiêm y, Tịch Lam vừa khâu vừa nói:

“Thật lạ lùng. Điện hạ và Hoài Nhân trưởng công chúa xưa nay không thân thiết. Vì sao hôm nay đột nhiên lại mời người đi ôn chuyện?”

Vĩnh Ninh cũng cảm thấy kỳ lạ. Hoài Nhân công chúa là nữ nhi thứ năm của tiên đế. Mẹ ruột của nàng ấy không được sủng ái, nên Hoài Nhân cũng sống khá lặng lẽ, thường bám theo đích nữ của nguyên hậu là Gia Hoà công chúa như một cái đuôi nhỏ, nghe lệnh mà làm. Nay đột nhiên mời nàng đến dự tiệc, hẳn là có chuyện gì đó không đơn giản.

Tới khi chiều muộn, khi Vĩnh Ninh vừa bước chân đến nơi tổ chức yến tiệc, Hoài Nhân công chúa đã nhanh chóng tiến lại gần, trên tay cầm một lò sưởi nhỏ tinh xảo, giọng điệu thân mật:

“Muội muội cuối cùng cũng trở về rồi.”

Ngoài trời gió lạnh buốt đến thấu xương. Vĩnh Ninh khoác áo choàng dày, nhưng đi một đoạn đường dài vẫn toát mồ hôi mỏng trên trán. Hai má nàng ửng hồng, làn da mềm mại càng thêm phần xinh đẹp.

“Hồi lâu không về cung, ta đã quên mất đường đi gần hay xa, nên đến hơi muộn.”

Vĩnh Ninh nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng, Tịch Lam thuần thục tiếp nhận. Bên hông nàng có treo một chiếc chuông bạc tinh xảo. Đây là vật mẫu phi để lại, từng dặn dò nàng phải giữ kỹ. Nếu cảm thấy điều gì không may sắp xảy ra, chỉ cần mang chuông bạc bên người.

Hoài Nhân nheo mắt nhìn nàng, khóe miệng cong lên một nụ cười khó đoán:

“Muội muội không chịu trở về, e rằng dù có muốn gặp tỷ tỷ cũng không gặp được.”

Hoài Nhân nắm lấy tay Vĩnh Ninh một cách thân mật, dịu dàng dắt nàng đi vào phòng trong. Rõ ràng hai người hiếm khi qua lại, nhưng cử chỉ này lại giống như tình cảm tỷ muội sâu đậm.

Vĩnh Ninh không khỏi cảm thấy khó hiểu. Lời nói và hành động của Hoài Nhân khiến nàng như lạc vào trong sương mù. Khi cả hai đã ngồi xuống giường nệm trong phòng, nàng nhẹ nhàng hỏi:

12

0

3 tháng trước

21 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.