TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Tìm giúp đỡ

Tối hôm qua Vãn Châu bị mẹ Vãn mắng một trận tơi tả bởi vì Tô Đạt điện thoại kể lại việc bị Vãn Châu mắng ở nhà hàng trước mặt mọi người.

Vãn Châu một bụng khinh thường, lớn rồi còn méc mẹ.

Cô im lặng hơn một tiếng đồng hồ chỉ cúi đầu nghe mẹ Vãn giáo huấn, nào là con gái phải dịu dàng nết na, nào là tính tình bớt mạnh mẽ lại, nào là phải yếu đuối để con trai có cơ hội bảo vệ.

Vãn Châu nghe từ lúc còn nhỏ đến hiện tại đã chán ngấy nhưng mẹ Vãn đều đặn mỗi tháng chửi tám lần, một tuần hai lần.

Sau khi chịu xong cuộc tấn công tư tưởng, Vãn Châu về phòng vẫn còn tức giận về nụ hôn kia, cô thật sự đã rất uất ức bởi vì dù sao bản thân chưa từng thân mật với nam nhân nào vậy mà cư nhiên bị mất nụ hôn đầu bởi Sở Bắc Nghi.

Nụ hôn cũng không có gì to tát nhưng Sở Bắc Nghi quá vô sỉ.

Cô nằm trằn trọc đến gần sáng mới ngủ được cho nên khi vào lớp đã mang theo đôi mắt gấu trúc cùng tâm trạng bức bối chưa phai.

Lạc Phỉ đang ngắm bức tranh do cô ấy hoàn thành xong nhìn thấy Vãn Châu tâm trạng không tốt thì quan tâm.

“Cậu sao thế?”

“Không có gì, mình gặp phải một kẻ vô duyên.” Vãn Châu vừa nói vừa nghiến răng

Nhìn ra cảm xúc của Vãn Châu không tốt đương nhiên Lạc Phỉ cũng không hỏi thêm tránh cô lại nhớ đến mà không vui.

Sau khi hai tiết đầu kết thúc, Lạc Phỉ cùng Vãn Châu ở lại lớp chờ tiết tiếp theo, Vãn Châu ôm cánh tay Lạc Phỉ mà mếu máo: “Còn hơn hai tuần nữa là chúng ta tốt nghiệp rồi, huhu mình không muốn xa cậu.”

“Cũng đâu phải sẽ không gặp lại.” Lạc Phỉ buồn cười nói

“Nhưng không thường xuyên nữa.” Vãn Châu phụng phịu nói giờ khắc này như đứa trẻ

“Cậu muốn thì chúng ta hẹn nhau gặp mặt được mà.”

“Sợ là cậu bận quá thôi. Từ hôm triển lãm nhiều người tìm đến cậu, chính là phất lên.” Vãn Châu nói tuy là ganh tị nhưng lại rất vui cho Lạc Phỉ

Vãn Châu vốn đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Lạc Phỉ đột nhiên tin nhắn vang lên, không chỉ cô mà là toàn bộ học sinh trong lớp.

Lúc nhìn thấy tin nhắn, Vãn Châu không tránh bàng hoàng lặp tức nhìn sang Lạc Phỉ chỉ thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch mà cả người run lên.

Bởi vì toàn bộ tin nhắn là ảnh của Lạc Phỉ và Hứa Tranh.

Mọi người xung quanh cũng chấn động bắt đầu nhìn Lạc Phỉ to nhỏ, bên tai liên tục vang lên sự chỉ trích nhạo báng đến khinh rẻ.

Tiếng miệt thị chê trách không ngừng vang lên, Vãn Châu nhanh chóng đứng dậy nắm tay Lạc Phỉ.

“Đi, chúng ta về.”

Nói rồi Vãn Châu kéo Lạc Phỉ đi còn hùng hổ nói: “Nhìn mấy tấm ảnh mà đi bàn tán thì quả thật các cậu chỉ là lũ thiển cận.”

Vãn Châu dẫn Lạc Phỉ rời khỏi trường nhưng rõ ràng cảm nhận được tâm trạng Lạc Phỉ đang bất ổn mặc dù cô ấy bảo rằng không sao.

Vãn Châu nhìn Lạc Phỉ lên xe rời đi trong lòng bất an, tính cách Lạc Phỉ mong manh, yếu đuối, sự việc này chắc chắn là đả kích với cô ấy.

Bây giờ Vãn Châu không nghĩ ngợi được gì, việc Lạc Phỉ có quan hệ mờ ám với Hứa Tranh cho dù thế nào người chịu đau chỉ là Lạc Phỉ.

~

Vãn Châu chỉ có mỗi cô bạn Lạc Phỉ, từ hôm sự việc kia Lạc Phỉ đã nghỉ học mấy ngày liền không rõ tin tức, cho dù nhắn tin gọi điện cũng không liên lạc được.

Hứa Tranh không dễ gặp hay có thể nói chuyện như Sở Bắc Nghi vì vậy buộc lòng Vãn Châu muốn biết Lạc Phỉ ra sao phải tìm Sở Bắc Nghi giúp đỡ.

Lúc này Vãn Châu đứng ở Đế Xa trụy lạc xa hoa, nơi mua vui ăn chơi của giới nhà giàu trong thành phố A.

Cô thầm liếc mắt nhìn những cô gái có vóc dáng cân đối, cao ráo lại nóng bỏng thì nhìn lại bản thân.

Đó mới là cơ thể của cô gái trưởng thành làm Vãn Châu không tránh ghen tị.

Vãn Châu bước vào trong bị tiếng nhạc làm lùng bùng lỗ tai, mọi người đang hòa mình vào cuộc vui, người uống rượu bia, người đánh bài bạc, người ôm hôn những cô gái trong vòng tay.

Sở Bắc Nghi ở đâu được?

Vãn Châu không chút do dự tìm một người trông đáng tin nhất trong dàn nhân viên ở Đế Xa.

Người đàn ông nhìn Vãn Châu nghi hoặc còn không biết cô gái trước mặt ông ta đã đủ tuổi chưa.

“Chú ơi, cháu muốn gặp Sở Thiếu.”

“Em gái, dù có túng quẫn cũng đừng nghĩ đến việc làm này, không quay lại được đâu.”

Vãn Châu chỉ nghĩ ở Đế Xa mà cũng có người tốt sao?

Vãn Châu bày ra gương mặt vô tội, chớp đôi mắt to tròn long lanh nói: “Sở Thiếu có nói nếu cháu cần kinh nghiệm trên giường nên tìm anh ấy.”

Cô không nói dối, đây là lời Sở Bắc Nghi chính miệng nói.

Quản lý: “...”

Vãn Châu lại tiếp: “Anh ấy đã hôn cháu rồi.”

Quản lý… Sở Thiếu thế mà thích một đứa trẻ?

Sau đó Vãn Châu được người quản lý kia dẫn đi, ông ấy còn tốt bụng nói với cô rất nhiều thứ, chủ yếu là kêu cô suy nghĩ kĩ cũng như đừng vì nông nỗi bị dụ dỗ.

Vãn Châu nhịn cười đến run người, cô gật đầu bảo Sở Bắc Nghi đã hứa không lừa cô thì quản lý vỗ trán bảo anh không đáng tin càng chọc cười Vãn Châu thêm.

Người quản lý này thật sự rất có tâm, cho lời khuyên hết lòng đến khi dừng trước phòng VIP 999.

Vệ sĩ đứng hai bên thấy quản lý dẫn theo cô bé thì nhìn ông ta: “Sao lại đưa đứa trẻ lên?”

Vãn Châu tuy rằng không vui nhưng rất hài lòng bởi vì Sở Bắc Nghi sắp mất danh tiếng.

Quản lý nhìn Vãn Châu sau đó nói nhỏ: “Sở Thiếu đòi lên giường với người ta đó.”

Vệ sĩ ngạc nhiên: “Không phải chứ?”

Vãn Châu đưa mắt hồn nhiên nói: “Sở Thiếu là người tốt, cháu tin anh ấy.”

Mọi người… Sở Bắc Nghi mà là người tốt thì trên đời này không còn ai xấu.

6

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.