TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 5: Bế

Một lúc sau, gã đàn ông có sẹo rít một hơi thuốc, rồi trầm giọng ra lệnh: "Chờ thêm mười phút nữa. Nếu vẫn chưa thấy người ra thì Hoàng Mao vào trong tìm."

Nghe vậy, tên tóc vàng lập tức gật đầu, vỗ ngực cam đoan: "Rõ. Đảm bảo sẽ lôi con nhóc đó ra ngoài."

Thấy bộ dạng hăng hái của gã, gã đàn ông có sẹo nhắc nhở thêm: "Tao điều tra rồi, cô gái lần này còn chưa đủ mười tám tuổi, còn hai tháng nữa mới đến. Dưới góc độ pháp luật thì vẫn là trẻ vị thành niên, nếu xảy ra chuyện thì sẽ bị xử nặng. Đừng làm quá, nếu không sẽ phải ngồi bóc lịch đấy. Hoàn thành nhiệm vụ xong thì rút ngay."

Là nhân vật chính của sự việc lần này, Phương Tình hoàn toàn không biết rằng bên ngoài có một nhóm côn đồ đang chờ mình. Cô vừa bước ra được hai bước thì cảm thấy cơ thể đột nhiên mất kiểm soát, lảo đảo ngã sang một bên.

Khoảnh khắc đó, đầu óc cô trở nên mơ hồ, trước mắt tối sầm lại. Xung quanh chẳng có gì để vịn vào, cô chỉ kịp hiểu rằng - mình tiêu rồi.

Chỉ bị ngã một chút, nếu chỉ trầy da thì xem như may mắn rồi. Cũng là do cô sơ suất, quên mất rằng kiếp trước mình đã nằm trên giường bệnh quá lâu, sớm đã không thể đi lại bình thường. Dù mấy ngày trước có cố gắng tập luyện, nhưng tình trạng vẫn chưa cải thiện được bao nhiêu.

Huống hồ, cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, lại còn uống quá nhiều rượu, sau đó lại nôn suốt một quãng thời gian dài trong nhà vệ sinh. Dù có là cơ thể bằng sắt đi nữa, cũng không thể chịu nổi.

Xong rồi, xong rồi...

Phương Tình nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cú ngã đau đớn trên nền đất lạnh. Nhưng giây tiếp theo, cơn đau trong dự đoán lại không hề xảy ra. Cảm giác cứng rắn khi tiếp xúc không phải là nền đất thô ráp, mà là một bờ ngực rắn chắc, ấm áp. Tay cô vô thức chạm vào, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra. Nền đất mà cũng có nhiệt độ sao?

Không thể nào.

“Phụ nữ thật phiền phức.”

Giọng nói trầm thấp vang lên ngay phía trên đầu, khiến Phương Tình giật mình, lập tức thu lại bàn tay vừa vô thức đặt loạn. Da đầu cô căng lên, trong lòng thầm nghĩ, Bùi Trắc có tức giận không đây?

“Xin lỗi, em không cố ý.”

Cô ngượng ngùng nói lời xin lỗi, ánh mắt lại có chút né tránh, không dám đối diện với anh. Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ, trước mắt thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy đốm sáng li ti, nhưng cô vẫn cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa mình và Bùi Trắc. Vịn vào cánh tay anh để đứng vững, rồi lần mò tìm đến bồn rửa mặt, cố gắng ổn định thân thể. Chỉ là... vừa đứng lên, cô đã cảm thấy không thể đi nổi.

Bùi Trắc im lặng nhìn từng động tác của cô, nhướng mày, giọng có chút trêu chọc: “Sao thế, không đi nổi nữa à?”

Phương Tình không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, chỉ lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác. Trong gương phản chiếu gương mặt cô lúc này - hồng hào rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh, môi cũng ửng đỏ đầy mê hoặc. Làn da trắng nõn, hoàn toàn không giống với vẻ xanh xao, bệnh tật của kiếp trước. Một cơ thể khỏe mạnh như vậy, thật làm cho người ta ngưỡng mộ...

Nghĩ đến thân thể tàn tạ của mình ở kiếp trước, lòng cô lại nặng trĩu, mang theo chút chua xót khó tả.

Về phần Bùi Trắc, ban đầu anh vốn không định để ý đến cô. Đối với anh, Phương Tình chỉ là một người quen xa lạ. Dù hai người đã quen biết được hai tháng, nhưng số lần tiếp xúc cũng không nhiều, chẳng đáng để anh bận tâm.

Những tin tức về Phương Tình trên mạng, Bùi Trắc cũng nghe thoáng qua. Đó là bởi ông nội anh và ông nội cô quá thân thiết, đến mức ngay cả cháu gái của người ta cũng khiến ông quan tâm. Ông cụ luôn không nhịn được mà thở dài trước mặt anh: “Lão Phương nuông chiều đứa nhỏ này đến hư mất rồi.”

Bùi Trắc đến đây là để nói lời chia tay. Anh không thích tính cách kỳ quái và hay làm mình làm mẩy của Phương Tình, cũng chẳng có ý định hy sinh bản thân vì gia tộc hay vì mối giao tình giữa hai nhà. Thế nhưng, Phương Tình lại gọi anh một tiếng "chú".

Giọng nói mềm mại của cô truyền vào tai anh, ngọt đến tê dại. Thế là anh đành ở lại.

Phương Tình không lên tiếng. Bùi Trắc cũng im lặng. Cô vô thức cắn môi dưới, trên mặt lộ ra một tia bướng bỉnh. Thôi vậy, không cần ai giúp, mình tự đi. Chậm rãi xoay người bước đi, còn chưa kịp bước một bước, cô đã nghe thấy tiếng thở dài của người đàn ông phía sau. Sau đó, cả người cô bỗng nhiên bị nhấc bổng lên. Cô, cô… bị ôm lên rồi.

Kiếp trước, ngoài trừ ba ruột, chưa từng bị người đàn ông nào khác bế qua.

Phương Tình còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng, hai tay ôm lấy cổ Bùi Trắc. Đến khi hoàn hồn, cô mới vội vàng đổi thành níu lấy vạt áo anh. Nhưng người đàn ông chỉ đi được hai bước rồi đột nhiên dừng lại, im lặng nhìn cô. Phương Tình ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.

1

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.