TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 18.1

Ôn Nhiễm một tay chống cằm lên bàn, chán chường lật xem thoại bản “Bá đạo kiếm tiên yêu tiểu yêu hồ”. Có chiếc lá từ đâu rơi xuống, dừng lại trên đỉnh đầu nàng, bị nàng tiện tay phất đi. Nhưng ngay sau đó, lại có vật gì đó rơi xuống đầu nàng. Lăn một vòng trên bàn, hóa ra là một quả nhỏ đỏ thắm.

Ôn Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thấy bên kia tường viện, có bóng người đang ngồi trên cây. Nàng nhướng mày.

Thiếu niên lười nhác ngồi vắt vẻo trên nhánh cây, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, rải loang lổ ánh sáng trên người hắn. Bộ bạch y trên người hắn phảng phất như được linh quang điểm xuyết.

Hắn cúi mắt nhìn nàng, hàng mi dài khẽ rung, tựa như cánh bướm tung cánh lấp lánh linh quang. Trong tay hắn còn cầm mấy quả linh quả đỏ thắm, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết kia.

Ôn Nhiễm đứng dậy, lạnh giọng hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

Thiếu niên trên cây hơi nghiêng đầu, mái tóc dài lay động theo gió, lấp lóe ánh sáng mơ hồ. Hắn mỉm cười, nụ cười đơn thuần mà ấm áp: “Sợ muội nhớ ta, nên đến nhìn xem.”

Nói rồi, hắn tiện tay nhét một quả mọng đỏ vào miệng. Màu đỏ tươi ấy như tô điểm thêm sắc môi, diễm lệ đến chói mắt.

Thế nhưng trong đầu Ôn Nhiễm lại hiện lên hình ảnh bộ y phục nhuốm máu, mùi huyết tinh nồng nặc — cũng đỏ đến đáng sợ như thế.

Nàng cố nén xúc động muốn đánh người, đặt quyển thoại bản lên bàn, xoay người định về phòng. Nhưng trước mắt đã có thêm một bóng áo trắng.

Thẩm Vật chắn trước mặt nàng, mỉm cười ôn hòa: “Nhiễm Nhiễm gặp ta, sao lại không vui thế?”

Giọng Ôn Nhiễm lập tức trở nên sắc lạnh: “Nếu ngươi gặp một người ném mình từ trên trời xuống, rồi lại đóng vai người tình thâm nghĩa trọng đến cứu, ngươi có vui không? Ta mà vui được, vậy chắc đầu ta có bệnh.”

Thẩm Vật vẫn ung dung bỏ thêm một quả trái cây vào miệng, sâu xa nói: “Nhiễm Nhiễm, sao muội lại tính toán chi li như vậy? Ta nhớ trong môn quy của Đăng Tiên Phủ có viết: ‘Đối với mình nghiêm khắc, đối với người khoan dung’... Ta đã cứu muội nhiều lần như vậy, muội khoan dung một chút cũng không được sao?”

Hắn còn có mặt mũi nhắc tới chuyện "cứu"?

Ôn Nhiễm nghe đến đây liền bốc hỏa, nàng đập mạnh quyển thoại bản lên bàn đá, nổi giận mắng: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói đã cứu ta? Nếu không phải tại ngươi, ta đã chẳng phải đi vào cấm địa, cũng sẽ không gặp nguy hiểm. Ta đã mấy lần suýt mất mạng, mỗi ngày phải ăn cả đống dược để dưỡng thương, là vì ai?”

Thẩm Vật như bị dáng vẻ hung hăng của nàng dọa sợ, lui về sau một bước, đến quả trái cây trong tay cũng chẳng kịp ăn. Hắn chớp chớp đôi mắt: “Nhưng ta đến cấm địa là để tìm ma sủng cho muội, chỉ muốn làm muội vui thôi.”

“Vui cái đầu ngươi ấy!” Ôn Nhiễm nổi giận đùng đùng tiến lên hai bước, “Ta căn bản chưa từng nói muốn nuôi ma sủng, chuyện này hoàn toàn là ngươi bịa ra!”

Thẩm Vật ôm ngực lui thêm một bước, đôi mắt đen nhánh phản chiếu gương mặt nàng, như thể lộ ra chút sợ hãi. Nàng tiến từng bước, hắn lui từng bước, nhìn chẳng khác nào một đứa nhỏ đáng thương, bất lực bị ép sát.

Ôn Nhiễm lại bước thêm một bước, trực tiếp dồn hắn đến sát gốc cây, không còn đường lui nữa.

Nàng ngẩng đầu, híp mắt nhìn hắn, cười lạnh: “Đừng tưởng ta không đoán được. Ngươi viện cớ dùng ta làm lý do, thật ra là muốn mượn cơ hội vào cấm địa, đúng không?”

Thẩm Vật rõ ràng cao hơn nàng không ít, lúc này lại cố tình làm ra vẻ như một đóa hoa yếu ớt trong mưa gió. Hắn rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, vô tội đến lạ thường.

1

0

3 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.