TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Đứa trẻ nhỏ cố gắng gượng dậy trong chiếc giường cũ sờn, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vào nhau để có thể truyền hơi ấm. An triệt ngồi trên chiếc nệm tìm sự tỉnh táo cho bản thân. Hơi sương gió lạnh len lỏi vào khiến cho bóng tối có thể ăn mòn căn phòng tối om này.

Uzumaki Kushina an tĩnh ngồi dậy. Hai con ngươi tím đậm tĩnh lặng nhìn xung quanh tối đen chỉ con vương vấn những tia sáng nhạt nhòa ẩn hiện như có như không trong bức tường cũ kĩ. Gương mặt quá chút trưởng thành khiến người ta phì cười của đứa trẻ tuổi mới lớn. Mái tóc đỏ rực rủ rượu mềm mại xõa dài trên mặt phẳng. Kết thúc một buổi tâm tịnh, em bật dậy khỏi chiếc giường. Nhanh chóng sửa soạn lại bản thân. Hơi gió lạnh ùa vào tìm thêm được sự tỉnh táo của bản thân. Gương mặt đứa trẻ nhíu lại, rồi lại trở về bình thường như lúc đầu.

Em vội vã ra ngoài căn phòng của chính mình. Nhìn thấy ba bóng lưng quen thuộc trong căn phòng bếp, em cười khì. Gương mặt trở nên ngây ngô đến xinh xắn :

" Chào mọi người buổi sáng tốt lành ! "

Mắt thấy tai nghe được giọng nói trong trẻo lẫn cái dáng vóc quen thuộc, Kushito phì cười, nhanh chóng đáp lại lời của em bằng giọng lanh lảnh :

" Buổi sáng tốt lành, Kushina "

Em chui tọt vào chiếc ghế gỗ trong phòng bếp, nhàn hạ ăn phần sáng của mình. Nhìn thấy mái tóc dài ngang thắt lưng khá phiền của mình, em cũng không quên nhờ vả mẹ mình một câu :

" Mẹ ơi, buộc tóc cho con với "

Người phụ nữ khuôn mặt nét tương đồng với em đang sắp xếp lại chén dĩa tại góc bếp. Mái tóc đỏ dài kiêu hãnh cột cao lên, Kami cười nhu hòa, bước tới đứa trẻ, đôi tay dịu dàng chải lại mái tóc dài của em, rồi thoăn thoát tết lại một cái đuôi sam đỏ thật dài.

Kami rất thích được chạm vào làn tóc mềm mượt của Kushina, và em cũng rất thích được bàn tay dịu dàng của mẹ chải chuốt.

Ăn xong bữa ăn sáng của mình, em lật đật chạy ra bãi đất trống phía núi luyện tập như thường nhật, vớ lấy chiếc cà men trên bàn, khi đi, em cũng không quên bồi thêm một câu :

" Con đi tập luyện đây, mọi người ở nhà không cần lo cho con "

Uzumaki Kushina em bây giờ cũng đã được 8 tuổi, sống trên thế giới cũng được tám năm. Từ nhỏ gia đình đã phải chạy đông chạy tây cũng chỉ đi tránh địch. Một đứa trẻ nhỏ như em dù có còn tuổi khờ dại, cũng hiểu rõ được, thế giới này lẫn cả nơi này, khốc liệt và sợ hãi đến như thế nào, tràn ngập trong chiến tranh chết chóc.

Em biết được thế giới em sinh sống là thế giới Ninja, ba em cũng là một Ninja, mẹ em cũng là một Ninja, cho nên em cũng chính là một Ninja. Một thế giới với bao điều phi thường như thế, một đứa trẻ như em, cũng hiểu được, chính bản thân phải thật mạnh mẽ, để cố mà sống sót, để cố mà dành lại mạng sống của bản thân.

Em lớn lên trong một nơi hoàn tối, nhưng gia đình em chính là điểm tựa cho em, là nơi cho em bao điều hạnh phúc chẳng hề thiệt thời so với bao bạn đồng trang lứa với mình. Nên em, muốn bản thân phải thật mạnh mẽ, để có thể bảo vệ chính gia đình của mình. Bởi em chẳng muốn và cũng chẳng dám nghĩ, rằng một ngày em sẽ cô đơn một mình mà cố gắng sống sót trong thế giới tàn khốc này.

Em sợ hãi.

Nên em vẫn ra sức tập luyện, cầu khát sức mạnh để thực hiện được khát khao của bản thân. Kushina lúc 5 tuổi đã được ba của mình chỉ dạy thuật phong ấn của gia tộc của bản thân , và được mẹ của mình chỉ dạy thể thuật cường đạo lẫn cả y thuật để chữa trị cho bản thân. Nên trong ba năm, em như một sự kết hợp vô cũng mạnh mẽ và tinh tế của một Ninja lẫn Y nhẫn. Bởi bản thân họ biết, sống trong thế giới kẻ yếu chà đạp kẻ xấu này, thì không có sức mạnh, em cũng khó mà sống sót. Bản thân là một tộc nhân tộc Uzumaki cường thế, khoát lên vai mình là một thân thế vô cùng kiêu hãnh, nên trọng trách lẫn áp lực của em vô cùng to lớn. Gia đình em, đều tự hào rằng em chính là một thiên tài nhỏ tuổi, những họ cũng vô cùng sợ sệt ... .

Kushito đứng trên cành cây cổ thụ to lớn, thở dài nhìn vào đứa con phía dưới bên dưới đang cố gắng tập luyện, trông phát ngố :

Một đứa trẻ khi còn 5 tuổi đã thấy được cảnh thảm sát vô cùng tàn bạo, dẫm đạp lên huyết tinh của bao nhiêu mạng nhân bẹp dị dưới đất để sống sót, nghe thấy bao nhiêu sự la hét thảm thiết của bao nhiêu con người, nghe thấy tiếng huyết đỏ bắn ra vấy bẩn bên bản thân. Sống trong một hoàn cảnh như thế, đứa trẻ cũng bị tước đoạt, lấy đi sự ngây thơ, trong sáng thuần khiết của một bé gái, em trưởng thành và hiểu chuyện đến mức đau lòng.

*Nếu như con, được sinh ra từ một người khác, thì chắc con sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều.

Ba mẹ xin lỗi.*

Kushito ngước lên phía bầu trời trôi dạt bình yên phía trước. Bàn tay xiết chặt lại, đôi mắt tràn ngập quyết tâm :

" Chỉ lần cố gắng thêm nữa thôi ... là sẽ được ! " gia đình anh, sẽ yên bình và hạnh phúc.

Cố lên,

sẽ được thôi ...

Một buổi trưa nhạt nhòa .

...

Kushina đứng dậy trên thảm cỏ xanh biếc, nhìn về phía hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống. Vội vã lau đi nhưng vết dơ dáy của đất bụi dính vào bộ Yukata cách tân màu trà, vớ lấy chiếc cà men xoàng trên đất, em vội vã phóng chakra về nhà, nghĩ đến cảnh gia đình em khen em chăm chỉ, em cong môi lên một vầng bán nguyệt thanh khiết, càng thêm vội vã.

Về đến trước cửa nhà, em bất ngờ. Bên trong tối đen như mực, căn nhà gói gọn trong bóng ma. Một linh cảm chẳng lành áp bức lồng ngực khiến em sợ hãi - một thứ cảm xúc mà em chưa bao giờ từng có trước đây.

Bên ngoài nhàn nhạt mùi tanh tưởi của huyết dịch. Em chậm rãi lê bước đôi chân mệt mỏi. Đôi mắt lay động sự sợ hãi nhưng lại cứng rắn, thâm trầm. Em thấp giọng nỉ non, vang vọng trong bốn phía :

" Con đã về rồi "

" ... "

" Mọi người, đâu hết rồi ? "

Đáp lại lời em chỉ có một mãnh trống rỗng, ma mị. Như thể yên tĩnh ...

         ... trước một cơn bão lớn.

17

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.