TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 55
Chương 55: c 17

Sắc mặt La Du lạnh đi, gã lại hung hăng đá thêm một cước vào xương chân hắn.

Xương chân vốn đã gãy, giờ còn lòi cả xương trắng hếu ra ngoài.

Tạ Vân Yến đau đến co rút đồng tử, cả người đẫm mồ hôi như vừa vớt từ dưới nước lên, áo quần dính bết vào người vì máu và mồ hôi. Nhưng hắn vẫn không hề kêu một tiếng, ngược lại còn cười một cách điên dại.

"Thứ các ngươi muốn, chẳng qua là bằng chứng Tiêu gia thông đồng với địch, phản quốc… Nhưng Tiêu gia chưa bao giờ làm vậy, trong tay ta cũng không có…"

La Du nói: "Đợi ta đánh gãy từng tấc xương của ngươi, tự nhiên sẽ có thôi."

Tạ Vân Yến lại chẳng hề sợ hãi: "Thật sao? E là ngươi đã quên, ta đã không hề chống cự mà tự nguyện theo ngươi về kinh. Trừ phi ngươi có thể bịt miệng tất cả mọi người trong đồn trú, bịt miệng được cả thiên hạ… nếu không, ta mà chết ở đây…"

"…ngươi, các ngươi, và cả Bệ hạ… không một ai giải trình nổi với quân đội đâu…"

"Ngươi câm miệng!" Sắc mặt La Du tái mét.

Tạ Vân Yến phá lên cười ha hả, dù bên mép toàn là máu, đôi mắt phượng vẫn ngập tràn vẻ ngông cuồng. "Hóa giận vì xấu hổ rồi à? Vậy thì gϊếŧ ta đi!"

Vẻ mặt La Du trở nên hung tợn.

"Dù bao nhiêu năm nữa… La Du ngươi cũng mãi mãi chỉ là thứ sâu bọ đáng thương không bao giờ bước lên được chốn sang trọng… Ha… ha ha…"

"Chát!!"

Thấy hắn đã đến nước này mà còn dám mắng mình, La Du tức đến mất khôn, vung tay tát thẳng vào mặt Tạ Vân Yến.

Ánh mắt Tạ Vân Yến lóe lên vẻ tàn nhẫn, nhưng khi nghĩ đến những người phụ nữ của Tiêu gia, vẻ tàn nhẫn ấy lại nhạt đi.

Tô Cẩm Nguyên cứ thế nhìn hắn nằm trên đất, toàn thân tắm trong máu, lòng bàn tay không ngừng run rẩy.

Có một khoảnh khắc, nàng thậm chí còn muốn Tạ Vân Yến đừng nói nữa. Dù là chịu thua cũng được, cầu xin tha thứ cũng chẳng sao, ít nhất sẽ không bị đánh đến chết…

Nhưng thiếu niên ấy vừa hộc máu, đôi mắt lại vẫn sáng ngời, rõ ràng bị đánh đến sắp chết mà khí phách vẫn ngạo nghễ như xưa.

Thấy La Du đánh Tạ Vân Yến gần như không còn mảnh da thịt nào lành lặn, Dự Quốc công ở bên cạnh mới trầm giọng lên tiếng:

"Được rồi!"

Ông ta gọi La Du dừng tay, sau đó mới bước đến trước mặt Tạ Vân Yến.

"Tạ Vân Yến, tội gì ngươi phải cố chấp như vậy?"

"Ta thấy ngươi cũng là nhân tài, tại sao cứ phải đi theo Tiêu gia tìm đường chết? Chỉ cần ngươi thành thật khai ra, giao nộp vật chứng Tiêu Tẫn thông đồng với địch, ta đảm bảo sau khi ngươi ra khỏi nhà lao này, tiền đồ sẽ như gấm. Cuộc sống sau này quyết không thua kém gì lúc ngươi ở Tiêu gia, thậm chí còn hơn thế nữa!"

Tạ Vân Yến chỉ thở hổn hển không đáp.

13

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.