0 chữ
Chương 3
Chương 3: Đi theo tiếng gọi con tim
Tạ Vân Yến khẽ nhún chân bên mép vực rồi vọt người lên, chỉ trong nháy mắt đã đến bên cạnh Tô Cẩm Nguyên.
Một tay hắn ôm lấy eo Tô Cẩm Nguyên, tay kia vẫn ung dung giữ chiếc ô.
Tán ô móc vào cành cây mượn lực, đưa Tô Cẩm Nguyên lên vách đá an toàn. Thế nhưng, vừa chạm đất, hắn đã lập tức buông tay ra với vẻ chán ghét không thèm che giấu. Tô Cẩm Nguyên liền mềm nhũn chân, ngã sõng soài trên nền đất, người dính đầy bùn lầy nhão nhoét.
“Xin lỗi Tô tiểu thư nhé.” Tạ Vân Yến cười khẩy, giọng điệu như ban ơn: “Trượt tay thôi.”
Tô Cẩm Nguyên lặng im, chỉ biết nghiến răng nhìn thiếu niên đang cười đến là rạng rỡ kia. Dù biết rõ hắn cố tình, nhưng nàng có thể làm gì được hắn chứ?
Tạ Vân Yến tuy không phải con ruột của Tiêu gia, nhưng từ nhỏ đã lớn lên tại đây, thân thiết với các vị công tử nhà họ Tiêu như huynh đệ ruột thịt. Ngay cả tên của hắn cũng được đặt theo thứ tự của các công tử Tiêu gia.
Là nàng trót dại bỏ trốn hôn sự trước, người Tiêu gia có đối xử không tốt, nàng cũng đành cắn răng chịu đựng. Huống hồ, vị trước mắt này tương lai chính là một hung thần gϊếŧ người không ghê tay, nàng nào dám lấy cái mạng nhỏ của mình ra mà thử thách tính khí thất thường của hắn.
Tạ Vân Yến chẳng hề hỏi han nửa lời xem nàng có bị thương hay không, cứ thế cầm ô thản nhiên đi xuống núi.
Tô Cẩm Nguyên vội vàng lê cái chân đau, tập tễnh theo sau.
Đường núi lầy lội trơn trượt, mưa vẫn rơi như trút không ngớt.
Lúc bị truy sát trước đó, chân Tô Cẩm Nguyên đã bị thương, giờ đây khi gắng gượng đi xuống núi, nàng đã mấy lần trượt chân vấp ngã.
Tạ Vân Yến thấy nàng ngã chỏng chơ vào vũng bùn, khuỷu tay rớm máu, hắn lại còn cố tình lùi lại nửa bước, cười vẻ ôn hòa giả tạo: “Tô tiểu thư có cần giúp đỡ không?”
“Không cần.”
Người này rõ ràng đang cố tình dày vò nàng. Tô Cẩm Nguyên không muốn tự rước lấy nhục nhã thêm nữa, nàng nghiến răng, tự mình gượng dậy, rồi lại tiếp tục lẽo đẽo theo sau hắn.
Đến khi xuống tới được ngôi miếu hoang dưới chân núi, Tô Cẩm Nguyên đã ướt sũng như chuột lột, khắp người đầy những vết bầm tím vì ngã, toàn thân lạnh đến run lên cầm cập. Ngược lại, Tạ Vân Yến ngoài đế giày có dính chút bùn đất, thì từ đầu đến chân, ngay cả một sợi tóc cũng vẫn khô ráo, sạch sẽ tinh tươm.
Trong miếu hoang có một đám người đang bị trói chặt, Tô Cẩm Nguyên vừa nhìn đã nhận ra ngay, mấy kẻ trong số đó chính là những tên đã truy sát nàng lúc trước.
Một tay hắn ôm lấy eo Tô Cẩm Nguyên, tay kia vẫn ung dung giữ chiếc ô.
Tán ô móc vào cành cây mượn lực, đưa Tô Cẩm Nguyên lên vách đá an toàn. Thế nhưng, vừa chạm đất, hắn đã lập tức buông tay ra với vẻ chán ghét không thèm che giấu. Tô Cẩm Nguyên liền mềm nhũn chân, ngã sõng soài trên nền đất, người dính đầy bùn lầy nhão nhoét.
“Xin lỗi Tô tiểu thư nhé.” Tạ Vân Yến cười khẩy, giọng điệu như ban ơn: “Trượt tay thôi.”
Tô Cẩm Nguyên lặng im, chỉ biết nghiến răng nhìn thiếu niên đang cười đến là rạng rỡ kia. Dù biết rõ hắn cố tình, nhưng nàng có thể làm gì được hắn chứ?
Tạ Vân Yến tuy không phải con ruột của Tiêu gia, nhưng từ nhỏ đã lớn lên tại đây, thân thiết với các vị công tử nhà họ Tiêu như huynh đệ ruột thịt. Ngay cả tên của hắn cũng được đặt theo thứ tự của các công tử Tiêu gia.
Tạ Vân Yến chẳng hề hỏi han nửa lời xem nàng có bị thương hay không, cứ thế cầm ô thản nhiên đi xuống núi.
Tô Cẩm Nguyên vội vàng lê cái chân đau, tập tễnh theo sau.
Đường núi lầy lội trơn trượt, mưa vẫn rơi như trút không ngớt.
Lúc bị truy sát trước đó, chân Tô Cẩm Nguyên đã bị thương, giờ đây khi gắng gượng đi xuống núi, nàng đã mấy lần trượt chân vấp ngã.
Tạ Vân Yến thấy nàng ngã chỏng chơ vào vũng bùn, khuỷu tay rớm máu, hắn lại còn cố tình lùi lại nửa bước, cười vẻ ôn hòa giả tạo: “Tô tiểu thư có cần giúp đỡ không?”
Người này rõ ràng đang cố tình dày vò nàng. Tô Cẩm Nguyên không muốn tự rước lấy nhục nhã thêm nữa, nàng nghiến răng, tự mình gượng dậy, rồi lại tiếp tục lẽo đẽo theo sau hắn.
Đến khi xuống tới được ngôi miếu hoang dưới chân núi, Tô Cẩm Nguyên đã ướt sũng như chuột lột, khắp người đầy những vết bầm tím vì ngã, toàn thân lạnh đến run lên cầm cập. Ngược lại, Tạ Vân Yến ngoài đế giày có dính chút bùn đất, thì từ đầu đến chân, ngay cả một sợi tóc cũng vẫn khô ráo, sạch sẽ tinh tươm.
Trong miếu hoang có một đám người đang bị trói chặt, Tô Cẩm Nguyên vừa nhìn đã nhận ra ngay, mấy kẻ trong số đó chính là những tên đã truy sát nàng lúc trước.
8
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
