TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Tô Cẩm Nguyên khấu đầu ba cái thật mạnh, rồi mới nói tiếp:

“Con bị người ta lừa tới Cù An, trên đường trốn về kinh thành thì gặp phải sơn tặc. Chính Tạ công tử đã cứu mạng con. Nhưng trên đường trở về, Tạ công tử lại bị bắt, hiện đã bị áp giải về kinh rồi ạ.”

Sắc mặt Tiêu Lão phu nhân trắng bệch: “A Yến… A Yến cũng bị bắt rồi sao?”

“Là Thống lĩnh Thú Doanh La Du phụng lệnh Thánh thượng bắt người, nói Tiêu gia thông đồng với địch, mưu phản phạm thượng. Tạ công tử vì sợ liên lụy đến nữ quyến trong phủ nên không dám chống cự, đành thúc thủ chịu trói.”

Tô Cẩm Nguyên mắt hoe đỏ,

“Tạ công tử đã bảo vệ con, để con về kinh trước. Con cũng đã hứa với huynh ấy, dù thế nào cũng quyết không bỏ mặc bất kỳ ai trong Tiêu gia để một mình sống sót.”

“Nếu mọi người không thích con cũng xin đừng vội đuổi con đi. Đợi Tiêu gia vượt qua kiếp nạn này, Tạ công tử ra ngoài gánh vác gia môn Tiêu gia rồi, con nhất định sẽ rời đi, tuyệt không ở lại Tiêu gia làm chướng mắt mọi người.”

“Chỉ là trước lúc đó, con xin Lão phu nhân cho con được ở lại phủ.”

Thực ra nàng rất tham sống sợ chết, cũng từng nghĩ đến việc quay người bỏ chạy.

Nhưng sự ấm áp vô tình ẩn sau vẻ thiếu niên khí khái của Tạ Vân Yến, cùng sự dịu dàng chẳng hề dò xét của Tiêu Vân Hi, đều khiến trái tim hoang vu của nàng không kìm được mà muốn đến gần Tiêu gia.

Đời trước Tô Cẩm Nguyên đã lỡ vì Lục Trác, sống nửa đời người mà không tự biết..., lần này nàng chỉ muốn ở lại Tiêu gia, cùng gia tộc từng bảo vệ Đại Tấn trăm năm, một gia tộc đầy khí phách này vinh nhục có nhau.

Cứu được, nàng tuyệt không buông tay.

Dù không cứu được, cũng chỉ là thí mạng này, coi như nàng đã chết dưới vực thẳm kia, trả lại cho Tạ Vân Yến.

Tạ Vân Yến từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối Tiêu Nhị phu nhân, chẳng khác nào con ruột của bà.

Tiêu Nhị phu nhân nghe tin Tạ Vân Yến cũng bị bắt, cả người gần như đứng không vững.

Tiêu Đại phu nhân cũng sững sờ, không ngờ rằng con cháu trai tráng nhà Tiêu gia đều đã bỏ mình nơi sa trường, đến cả người “nghĩa tử” duy nhất này cũng vào đại lao. Bà bỗng ôm mặt bật khóc:

“Tiêu gia ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì…”

“Phu quân ta, các con ta trấn thủ biên cương, vì nước chinh chiến bao năm, bảo vệ thái bình cho trăm họ thiên hạ. Nhưng ông trời sao lại bất công đến thế, tại sao để họ chết trận hết rồi mà còn phải mang cái tiếng xấu này!!”

8

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.