TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

"Đừng nói chỉ nuôi một mình ta, dẫu có thêm mười người, trăm người nữa, của cải đó cũng dùng không xuể."

Tô Cẩm Nguyên nhướng mày, giọng điệu không chút khách khí: "Ngươi chăm nom ta, lẽ nào không phải là điều nên làm?"

Sắc mặt Tô Vạn Toàn tức thời tái mét.

"Còn như người nói bà ta chưa từng bạc đãi ta, vậy người có hay những gì bà ta đã gây ra cho ta chăng?"

Tô Cẩm Nguyên cười khẩy một tiếng, một tay đã siết chặt lấy Dư thị, ghì mạnh cổ ả, giọng nói lạnh như băng:

"Bà ta cấu kết với một gã đàn ông bên ngoài, dùng tin tức của đệ đệ ta làm mồi nhử, lừa ta ra khỏi thành, hòng để Tô Tâm Nguyệt chiếm đoạt hôn sự với Tiêu gia. Chưa hết, bà ta còn thông đồng với kẻ khác bắt cóc ta đến Cù An, ngay trong ngày đại hôn của Tiêu gia, nhằm hủy hoại thanh danh của ta. Thúc phụ nói xem, như vậy đã đủ gọi là bạc đãi chưa?"

Tô Vạn Toàn kinh hãi đến sững sờ, hai mắt trợn trừng nhìn nữ nhi trước mặt, lắp bắp: "Thẩm... thẩm thẩm của con sao có thể làm ra chuyện như vậy!"

Lão biết vợ mình bụng dạ hẹp hòi, lại có phần tham lam, nhưng trong suy nghĩ của lão, Dư thị cùng lắm cũng chỉ dám hà khắc với Tô Cẩm Nguyên đôi chút trong chuyện ăn uống thường ngày, hoặc kiếm cớ gây sự vặt vãnh mà thôi.

Những chuyện tày trời, ác độc đến mức này, sao ả dám cả gan làm?

Nghe những lời đó, Tô Cẩm Nguyên khinh miệt cười lạnh, cây trâm trong tay khẽ nhích thêm, Dư thị đau đớn rú lên một tiếng thảm thiết.

"Ngươi tự nói đi, ngươi đã làm những gì?"

Dư thị bị đánh bật hai chiếc răng cửa, máu từ trán và má bắt đầu rỉ ra, cổ họng đau rát đến co giật từng hồi:

"Ta... ta không cố ý... là tên Lục Trác đó tự tìm tới... là hắn thèm muốn nhan sắc của ngươi… A Nguyên, con tha cho ta lần này..."

Ả ta quay cuồng cầu cứu: "Lão gia... cứu thϊếp! Lão gia, cứu thϊếp với..."

Sắc mặt Tô Vạn Toàn đã trắng bệch như tờ giấy.

Tô Cẩm Nguyên ngước đôi mắt sắc lạnh nhìn lão: "Dòm ngó hôn sự của cháu gái ruột, cấu kết với gian phu để dụ dỗ, rồi bắt cóc cháu gái hòng ép hủy hôn."

Nàng dừng một chút, giọng đầy mỉa mai: "Thúc phụ, không biết những việc này của thẩm thẩm nếu truyền ra ngoài, cái ghế Lại bộ Chủ sự mà người đang ngồi liệu còn có thể vững vàng được không?"

Tô Vạn Toàn nghiến chặt răng ken két: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Tô Cẩm Nguyên lúc này mới khẽ mỉm cười, một nụ cười không hề có chút ấm áp: "Xin thúc phụ hãy đem những sản nghiệp mà phụ mẫu ta năm đó để lại, quy đổi toàn bộ thành ngân phiếu, giao hết cho ta."

Nàng muốn cứu người của Tiêu gia, việc cấp bách nhất chính là phải có tiền.

Nàng hiện tại đơn độc, không có bất kỳ mối quan hệ nào để nương tựa, những gì nàng biết cũng chỉ là chút ký ức mơ hồ từ kiếp trước. Muốn bảo toàn tính mạng cho tất cả mọi người ở Tiêu gia là chuyện khó như lên trời. Nhưng, có những lúc, bạc tiền lại có thể xoay chuyển cả càn khôn. Dẫu cho Tiêu gia thật sự không thể thoát khỏi kiếp nạn đã định, chỉ cần có tiền trong tay, nàng vẫn có thể tìm cách giữ lại mạng sống cho những nữ quyến vô tội của Tiêu gia.

"Ta cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần năm vạn lượng ngân phiếu. Thúc phụ đưa cho ta, mọi ân oán trước kia giữa ta và Tô gia, coi như xóa bỏ hoàn toàn!"

Tô Vạn Toàn gầm lên: "Ngươi nằm mơ giữa ban ngày!"

8

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.