0 chữ
Chương 17
Chương 17
Tiêu tướng quân bại trận, mấy người Tiêu gia bỏ mình nơi sa trường Lâm Xuyên.
Thánh chỉ từ hoàng cung truyền ra, lệnh bắt giam toàn bộ nam đinh Tiêu gia. Tiêu phủ giờ đây chỉ còn lại một đám nữ quyến. Dù thánh chỉ phán quyết sau cùng chưa ban xuống, nhưng kẻ tỏ tường đều thấy, Tiêu gia e rằng sắp đến hồi kết cục.
"Má ơi, may mà con không giành được hôn sự của Tô Cẩm Nguyên. Nếu con thật sự gả vào Tiêu gia, nhà chúng ta cũng tiêu đời rồi." Tô Tâm Nguyệt nghĩ lại mà lòng vẫn còn sợ.
Dư thị, phu nhân của Tô Vạn Toàn, cũng kinh hãi gật đầu: "Chứ còn sao nữa. Trước đó còn thấy con tiện tỳ ấy rõ ràng bị Lục Trác dỗ ngon dỗ ngọt đến xiêu lòng mà vẫn cứ khăng khăng ôm lấy hôn sự với Tiêu gia không chịu buông, còn cao giọng nói cái gì mà hôn ước ràng buộc, nó không thể trái lời, giả tạo đến cùng cực."
"Giờ ngẫm lại, cũng may nó cứng đầu không chịu nhường hôn sự cho con, nếu không thì người gặp họa bây giờ chính là chúng ta rồi."
Tô Tâm Nguyệt thoáng không vui, bĩu môi: "Sớm biết thế đã chẳng bày kế cho nó bỏ trốn cùng Lục Trác, cứ để nó ở lại Tiêu gia, chết cũng đáng đời."
"Còn cả Tiêu Vân Hi nữa, trông hắn cũng anh tuấn, người lại uy vũ, ai ngờ lại là kẻ bạc mệnh…"
Nàng ta vốn dĩ cũng có chút cảm tình với hắn.
Dư thị gõ nhẹ vào trán nàng ta một cái, mắng: "Con thì biết cái gì. Tô Cẩm Nguyên chạy thoát được là phúc ba đời. Nếu nó thật sự gả sang đó, chúng ta thành thông gia với Tiêu gia, một khi Tiêu gia gặp nạn, nhà ta làm sao yên ổn cho được?"
"Còn Tiêu Vân Hi, con tuyệt đối không được nhớ nhung hắn nữa. Thứ xui xẻo đó sao xứng với con được, lát nữa mẹ tìm cho con một mối tốt hơn."
Tô Tâm Nguyệt lập tức hớn hở ra mặt: "Mẹ ơi, con biết mẹ là tốt nhất mà. Mẹ nói xem, Tô Cẩm Nguyên bây giờ có phải thê thảm lắm không?"
"Đương nhiên rồi. Cái gã Lục Trác đó có phải thứ tốt đẹp gì đâu, miệng lưỡi thì ngọt như mật, vẻ ngoài bảnh bao phong nhã, nhưng thực chất chỉ là một tên phong lưu thối nát tận xương tủy, xứng đôi vừa lứa với con tiện tỳ ấy lắm…"
Dư thị đang thao thao bất tuyệt, bỗng một hòn đá không biết từ đâu bay tới, nện thẳng vào miệng bà ta. Lực đạo mạnh đến nỗi miệng bà ta lập tức rách toạc, máu tươi túa ra.
Dư thị còn chưa kịp kêu lên đau đớn, một bóng người đã từ ngoài cửa lao vào.
Người đó túm tóc Tô Tâm Nguyệt giật mạnh sang một bên, rồi vung chân đá ngã ả.
Tô Cẩm Nguyên vung tay tát mạnh vào mặt Dư thị, giọng lạnh như băng: "Bà nói ai là tiện tỳ?"
Thánh chỉ từ hoàng cung truyền ra, lệnh bắt giam toàn bộ nam đinh Tiêu gia. Tiêu phủ giờ đây chỉ còn lại một đám nữ quyến. Dù thánh chỉ phán quyết sau cùng chưa ban xuống, nhưng kẻ tỏ tường đều thấy, Tiêu gia e rằng sắp đến hồi kết cục.
"Má ơi, may mà con không giành được hôn sự của Tô Cẩm Nguyên. Nếu con thật sự gả vào Tiêu gia, nhà chúng ta cũng tiêu đời rồi." Tô Tâm Nguyệt nghĩ lại mà lòng vẫn còn sợ.
Dư thị, phu nhân của Tô Vạn Toàn, cũng kinh hãi gật đầu: "Chứ còn sao nữa. Trước đó còn thấy con tiện tỳ ấy rõ ràng bị Lục Trác dỗ ngon dỗ ngọt đến xiêu lòng mà vẫn cứ khăng khăng ôm lấy hôn sự với Tiêu gia không chịu buông, còn cao giọng nói cái gì mà hôn ước ràng buộc, nó không thể trái lời, giả tạo đến cùng cực."
Tô Tâm Nguyệt thoáng không vui, bĩu môi: "Sớm biết thế đã chẳng bày kế cho nó bỏ trốn cùng Lục Trác, cứ để nó ở lại Tiêu gia, chết cũng đáng đời."
"Còn cả Tiêu Vân Hi nữa, trông hắn cũng anh tuấn, người lại uy vũ, ai ngờ lại là kẻ bạc mệnh…"
Nàng ta vốn dĩ cũng có chút cảm tình với hắn.
Dư thị gõ nhẹ vào trán nàng ta một cái, mắng: "Con thì biết cái gì. Tô Cẩm Nguyên chạy thoát được là phúc ba đời. Nếu nó thật sự gả sang đó, chúng ta thành thông gia với Tiêu gia, một khi Tiêu gia gặp nạn, nhà ta làm sao yên ổn cho được?"
"Còn Tiêu Vân Hi, con tuyệt đối không được nhớ nhung hắn nữa. Thứ xui xẻo đó sao xứng với con được, lát nữa mẹ tìm cho con một mối tốt hơn."
"Đương nhiên rồi. Cái gã Lục Trác đó có phải thứ tốt đẹp gì đâu, miệng lưỡi thì ngọt như mật, vẻ ngoài bảnh bao phong nhã, nhưng thực chất chỉ là một tên phong lưu thối nát tận xương tủy, xứng đôi vừa lứa với con tiện tỳ ấy lắm…"
Dư thị đang thao thao bất tuyệt, bỗng một hòn đá không biết từ đâu bay tới, nện thẳng vào miệng bà ta. Lực đạo mạnh đến nỗi miệng bà ta lập tức rách toạc, máu tươi túa ra.
Dư thị còn chưa kịp kêu lên đau đớn, một bóng người đã từ ngoài cửa lao vào.
Người đó túm tóc Tô Tâm Nguyệt giật mạnh sang một bên, rồi vung chân đá ngã ả.
Tô Cẩm Nguyên vung tay tát mạnh vào mặt Dư thị, giọng lạnh như băng: "Bà nói ai là tiện tỳ?"
8
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
