TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 62
Chương 62

“Cậu nói gì lạ vậy.” Tết Thiếu Nhi vừa quen thuộc thò đầu ngó nghiêng ra cửa sau lớp bên cạnh, vừa lảm nhảm: “Ai bảo học kỳ này cậu chẳng thèm ghé lớp tụi tớ, tự dưng cậu tới làm tớ bất ngờ ghê.”

“Thế thì sau này tớ sẽ ghé thường xuyên.” Thẩm Tích Chu nói.

Giọng điệu của cậu ta kiểu cho có lệ muốn chết, Tết Thiếu Nhi vẫn hùa theo: “Nhớ đấy nhé, nói được làm được đấy.”

Hôm sau, sau bữa trưa, Thẩm Tích Chu quả thật lại xuất hiện bên ngoài lớp 5 khối 11.

Tết Thiếu Nhi từ nhà ăn về, từ xa đã thấy cậu và Giang Khai cùng đứng dưới hành lang trò chuyện.

“Đan Đan của tớ! Cậu đến thật à?”

Giang Khai nói giọng mỉa mai: “Đan Đan của cậu có yêu cậu không đấy?”

Tết Thiếu Nhi: “Đừng ghen thế Khai ca, cậu ấy chắc chắn yêu anh nhất mà.”

Trong lúc nói chuyện, mắt cậu ta cứ liếc trộm sang cửa sau lớp bên cạnh ba lần —— đúng là đã thành thói quen rồi.

Uyên Uyên số khổ cực kỳ coi thường hành động hao tâm tổn trí vì con gái của mấy gã đàn ông này.

Thẩm Tích Chu: “Mắt cậu ta cứ ngó nghiêng bên đó làm gì thế?”

Giang Khai phụ họa: “Mắt lé thì đi chữa sớm đi.”

Tết Thiếu Nhi không hề thấy xấu hổ: “Mấy cậu có hỏi thăm Đàm Tiêu không, Trang Thù Tuyệt sao lại không đến trường thế?”

“Liên quan gì đến cậu?” Giang Khai lập tức từ chối.

Cậu ta chẳng quan tâm Trang Thù Tuyệt có đến trường hay không, với lại mới quen đã đi hỏi thăm bạn gái của người ta, bảo Đàm Tiêu nghĩ về họ thế nào đây?

“Tớ đâu phải vì mình.” Tết Thiếu Nhi nói hùng hồn: “Các cậu không thấy hai hôm nay sĩ khí của mấy cậu bạn nam trong lớp uể oải lắm sao? Chẳng phải vì cả lũ đang thất tình à.”

Thẩm Tích Chu hất cằm về phía cuối hành lang: “Có giỏi thì tự cậu đi mà hỏi.”

Thấy đó là Lục Thiên Phàm, Tết Thiếu Nhi ra vẻ không dám.

Thẩm Tích Chu “Chậc” một tiếng.

Tết Thiếu Nhi: “Cậu có giỏi thì cậu hỏi đi.”

Thẩm Tích Chu nói: “Hỏi thì hỏi chứ có gì đâu.”

Mấy cậu con trai hiếu thắng đến thế là cùng, cả đám sốt ruột chờ Lục Thiên Phàm đến gần, Thẩm Tích Chu liền lên tiếng: “Lục Thiên Phàm, hỏi cậu chuyện này.”

Lục Thiên Phàm ghét cay ghét đắng cậu ta nhất, cậu ta còn dám đâm đầu vào, cô không mắng cậu ta thì mắng ai: “Quen cậu à mà cậu cứ hỏi hỏi hỏi?”

Mãi đến khi trở lại lớp học ngồi xuống, cô ấy mới chợt nhận ra người vừa hỏi chuyện mình là ai, lập tức giật bắn mình, một sợi dây nào đó trong đầu bắt đầu nổ tung.

Khi nhận được tin nhắn của Lục Thiên Phàm, Trang Thù Tuyệt đang nghe điện thoại của chủ nhiệm Cẩu.

“Các em lùi một bước đi, em cứ ngầm bày tỏ thái độ với thầy Hạ một chút, không vì gì khác, chỉ vì chuyện đến muộn và nói chuyện trong giờ học thôi, thế là chuyện này sẽ qua, được chứ?”

“Thầy ấy đối xử với người khác đâu có như vậy…” Trang Thù Tuyệt vừa trả lời, vừa nhấp vào biểu tượng hình đại diện nhảy lên ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, hộp thoại chat hiện ra, lời cô ấy nói đột ngột nghẹn lại.

Cẩu Phàm: “Trời đất ơi, trời đất ơi!”

“Đoạn Mi ca hỏi thăm cậu đấy!”

“Tớ đã bảo mà, thằng nhóc này 100% để ý cậu rồi!”

Trang Thù Tuyệt đọc đi đọc lại mấy dòng chữ đó, khả năng hiểu chuyện của cô ấy trở nên thật trì độn.

Chủ nhiệm Cẩu tưởng tín hiệu bị gián đoạn: “Alo? Alo?”

Trang Thù Tuyệt hoàn hồn, nói tiếp: “Thầy ấy nhắm vào em và Lục Thiên Phàm.”

Chủ nhiệm Cẩu nói: “Không phải nhắm vào đâu, thầy Hạ chỉ là người có tư tưởng khá bảo thủ thôi. Thật ra tôi nhìn ra rồi, thầy ấy cũng hối hận lắm, hai hôm nay cứ rầu rĩ không vui, nhưng dù sao thầy ấy cũng là giáo viên, em cứ nể mặt thầy ấy một chút, được không?”

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.