0 chữ
Chương 59
Chương 59
“Trời đất quỷ thần ơi!” Lục Thiên Phàm bật thốt, chân dậm thình thịch, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cậu đi làm thí nghiệm với Đinh Tương lúc nào tớ có trách cậu đâu!”
Trang Thù Tuyệt: “Tớ không ở bên cạnh thì cậu vẫn còn Đàm Tiêu đó thôi, trách gì mà trách!”
Lục Thiên Phàm: “Vậy tớ không ở đây thì cậu còn có...” Cô nàng cố ý ngừng lại, rồi hạ giọng đầy ẩn ý: “Cái eo thon quyến rũ đó, cậu lấy quyền gì mà trách tớ?”
Cái biệt danh mới toanh này nghe thật thiếu đánh, nhưng sức công phá thì cực lớn. Trang Thù Tuyệt bất giác nghĩ ngay đến cái vòng eo đáng ghét mà quyến rũ ấy.
Vậy là, trận này Lục Thiên Phàm thắng đậm.
“Đồ đáng ghét!” Trang Thù Tuyệt vừa bực vừa phì cười.
Ngoài hành lang, khung cảnh ngày hôm đó đẹp đến lạ thường. Những ngọn núi xanh thẳm tựa bức tranh, mặt hồ gợn sóng phản chiếu ánh sáng lung linh, và trên nền trời vô tận, điểm xuyết vài vệt mây mỏng như sợi khói.
Tiết tự học buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Tiếng chuông tan học vang lên, cả hai đương nhiên nghĩ rằng hình phạt đứng cũng đã chấm dứt.
Vừa định quay vào lớp, Hạ Thắng Khang đã bước ra từ bên trong, sắc mặt sầm sì: “Hai đứa làm gì mà đứng ở ngoài còn ồn ào thế hả? Không chịu yên thân à?”
Cả hai chẳng hề có ý định gây chuyện, chỉ khẽ nhìn nhau rồi im thin thít.
Hạ Thắng Khang rõ ràng không định bỏ qua. Ông thầy hùng hổ vặn hỏi: “Thầy đang hỏi hai đứa đấy! Cười vui vẻ đến thế, để thầy đây cười chung với xem nào.”
Trên hành lang, không thiếu những ánh mắt tò mò đang hóng chuyện. Hạ Thắng Khang rõ ràng muốn dập tắt cái khí chất bất cần của hai cô nàng, cố tình cất cao giọng để cả trường nghe thấy: “Hai đứa đã thuộc bài khóa chưa? Lát nữa kiểm tra chính tả có làm đúng được hết không hả?”
Lục Thiên Phàm cứng đầu cứng cổ, không chịu hé răng nửa lời.
“Không ạ!” Trang Thù Tuyệt không nể nang gì, lập tức bật lại: “Chúng em đã bị đuổi ra ngoài rồi thì học thuộc làm sao nổi ạ?”
Hạ Thắng Khang không tài nào ngờ nổi cô lại dám cãi ngang, điều này khiến ông ta mất mặt kinh khủng. Để vớt vát lại chút uy nghiêm của người đứng lớp, ông ta càng nói càng gay gắt, giọng điệu châm chọc: “Trí nhớ cô không phải “siêu phàm” lắm sao? À, thì ra tâm trí đều để vào mấy chuyện đâu đâu, hết yêu đương nhăng nhít rồi lại làm trò nổi bật vô bổ, thì lấy đâu ra mà học thuộc bài khóa. Trong buổi lễ khai giảng thuộc bao nhiêu cái tên dài dằng dặc thế mà cũng thuộc vanh vách được, cứ tưởng mình là thiên tài không ai sánh bằng chắc? Tôi nói thật cho cô biết, chẳng có ma nào nghĩ thế đâu! Người có não sẽ không bao giờ nghĩ vậy đâu!”
Cái vụ yêu đương này, rõ là ám chỉ Lục Thiên Phàm. Chẳng là chuyện tình của Lục Thiên Phàm và Đàm Tiêu gần như đã nổi đình nổi đám khắp trường Xa Kiều rồi, Hạ Thắng Khang cũng nghe ngóng được ít nhiều.
Mọi ánh mắt trên hành lang lúc này đều đổ dồn về góc này.
Những học sinh trưởng thành trong nền giáo dục thi cử, dẫu đã đến cái tuổi ương bướng nhất, thì nỗi sợ hãi với thầy cô vẫn cứ ăn sâu vào tận xương tủy. Dù có bật lại cũng chỉ dám khẽ khàng, trong lòng đã sớm rỗng toách cả rồi, chỉ vì sĩ diện mà cố gồng mình lên mà thôi.
Lục Thiên Phàm chính là một ví dụ điển hình.
Nhưng Trang Thù Tuyệt thì không hề nao núng, cô thực sự dám bật lại, bất kể đối phương là ai, cứ chạm vào cô là cô sẽ đáp trả không sai một li. Gương mặt và giọng điệu của cô toát ra vẻ công kích cực độ, lạnh lẽo đến rợn người.
Trang Thù Tuyệt: “Tớ không ở bên cạnh thì cậu vẫn còn Đàm Tiêu đó thôi, trách gì mà trách!”
Lục Thiên Phàm: “Vậy tớ không ở đây thì cậu còn có...” Cô nàng cố ý ngừng lại, rồi hạ giọng đầy ẩn ý: “Cái eo thon quyến rũ đó, cậu lấy quyền gì mà trách tớ?”
Cái biệt danh mới toanh này nghe thật thiếu đánh, nhưng sức công phá thì cực lớn. Trang Thù Tuyệt bất giác nghĩ ngay đến cái vòng eo đáng ghét mà quyến rũ ấy.
Vậy là, trận này Lục Thiên Phàm thắng đậm.
“Đồ đáng ghét!” Trang Thù Tuyệt vừa bực vừa phì cười.
Ngoài hành lang, khung cảnh ngày hôm đó đẹp đến lạ thường. Những ngọn núi xanh thẳm tựa bức tranh, mặt hồ gợn sóng phản chiếu ánh sáng lung linh, và trên nền trời vô tận, điểm xuyết vài vệt mây mỏng như sợi khói.
Vừa định quay vào lớp, Hạ Thắng Khang đã bước ra từ bên trong, sắc mặt sầm sì: “Hai đứa làm gì mà đứng ở ngoài còn ồn ào thế hả? Không chịu yên thân à?”
Cả hai chẳng hề có ý định gây chuyện, chỉ khẽ nhìn nhau rồi im thin thít.
Hạ Thắng Khang rõ ràng không định bỏ qua. Ông thầy hùng hổ vặn hỏi: “Thầy đang hỏi hai đứa đấy! Cười vui vẻ đến thế, để thầy đây cười chung với xem nào.”
Trên hành lang, không thiếu những ánh mắt tò mò đang hóng chuyện. Hạ Thắng Khang rõ ràng muốn dập tắt cái khí chất bất cần của hai cô nàng, cố tình cất cao giọng để cả trường nghe thấy: “Hai đứa đã thuộc bài khóa chưa? Lát nữa kiểm tra chính tả có làm đúng được hết không hả?”
“Không ạ!” Trang Thù Tuyệt không nể nang gì, lập tức bật lại: “Chúng em đã bị đuổi ra ngoài rồi thì học thuộc làm sao nổi ạ?”
Hạ Thắng Khang không tài nào ngờ nổi cô lại dám cãi ngang, điều này khiến ông ta mất mặt kinh khủng. Để vớt vát lại chút uy nghiêm của người đứng lớp, ông ta càng nói càng gay gắt, giọng điệu châm chọc: “Trí nhớ cô không phải “siêu phàm” lắm sao? À, thì ra tâm trí đều để vào mấy chuyện đâu đâu, hết yêu đương nhăng nhít rồi lại làm trò nổi bật vô bổ, thì lấy đâu ra mà học thuộc bài khóa. Trong buổi lễ khai giảng thuộc bao nhiêu cái tên dài dằng dặc thế mà cũng thuộc vanh vách được, cứ tưởng mình là thiên tài không ai sánh bằng chắc? Tôi nói thật cho cô biết, chẳng có ma nào nghĩ thế đâu! Người có não sẽ không bao giờ nghĩ vậy đâu!”
Mọi ánh mắt trên hành lang lúc này đều đổ dồn về góc này.
Những học sinh trưởng thành trong nền giáo dục thi cử, dẫu đã đến cái tuổi ương bướng nhất, thì nỗi sợ hãi với thầy cô vẫn cứ ăn sâu vào tận xương tủy. Dù có bật lại cũng chỉ dám khẽ khàng, trong lòng đã sớm rỗng toách cả rồi, chỉ vì sĩ diện mà cố gồng mình lên mà thôi.
Lục Thiên Phàm chính là một ví dụ điển hình.
Nhưng Trang Thù Tuyệt thì không hề nao núng, cô thực sự dám bật lại, bất kể đối phương là ai, cứ chạm vào cô là cô sẽ đáp trả không sai một li. Gương mặt và giọng điệu của cô toát ra vẻ công kích cực độ, lạnh lẽo đến rợn người.
1
0
1 tuần trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
