0 chữ
Chương 23
Chương 23
Hành lang lộn xộn vì những hạt mưa bụi xiên xéo bay vào, trên nền đá cẩm thạch, những giọt nước nhạt nhòa phản chiếu ánh sáng mờ ảo của bầu trời. Thế nhưng, đối diện là từng gian phòng học sáng sủa, sạch tinh tươm. Bên trong, học sinh đông nghịt, tiếng cười nói, tiếng ồn ào vang lên không ngớt, hòa cùng tiếng mưa rơi ào ạt, cuộn xoáy rồi lan tỏa khắp không gian sân trường.
Cách đó vài bước chân, một giọng nam bỗng nhiên vọng tới, nghe qua thì có vẻ dửng dưng, nhưng ngẫm kỹ lại, từng câu từng chữ đều như đang nghiến răng nghiến lợi: “Lớp 10-16.”
“Một lũ gà con thừa thãi.” Một nam sinh khác tiếp lời, giọng nói cợt nhả, dù bị tiếng mưa che lấp đi một chút, vẫn có thể cảm nhận được nỗi oán giận ngập trời.
Lục Thiên Phàm suýt bật thành tiếng cười, cô ấy vội vàng vừa ra dấu hiệu vừa dùng khẩu hình nói với Trang Thù Tuyệt: “Uyên Uyên số khổ, Uyên Uyên số khổ.”
Nửa năm từ ngày chuyển trường, Lục Thiên Phàm đã kể không biết bao nhiêu chuyện phiếm về trường học. Trong số đó, Trang Thù Tuyệt đặc biệt ấn tượng sâu sắc với biệt danh “Uyên Uyên số khổ.”
Chuyện này là từ nửa năm trước, vào chính cái ngày Lục Thiên Phàm đến trường báo danh.
Cô ấy vất vả lắm mới bò lên đến tầng năm của khu nhà học khối 10. Khi nhìn thấy tấm bảng lớp 【 Lớp 10-15 】 trên khung cửa phòng học cuối hành lang, cô ấy chợt nhận ra một vấn đề: Khu nhà học có 5 tầng, mỗi tầng chỉ có 3 phòng học, vậy lớp 16 ở đâu ra?
Các bạn học lớp 10-15 dường như đã quá quen với cảnh này, nhiệt tình chỉ đường cho cô ấy: “Lớp 16 ở khu nhà đằng trước kia.”
Trung học Viễn Kiều có hai khối nhà học riêng biệt: khối Tĩnh Tư dành riêng cho học sinh khối 10, và khối Sùng Minh dùng chung cho khối 11 và khối 12. Hai khối nhà này đứng sừng sững, cái trước cái sau, mỗi tầng đều được nối với nhau bằng một hành lang chung.
Số lượng tuyển sinh mỗi năm của trường thường chỉ ở mức 14 hoặc 15 lớp. Nhưng khóa học sinh lớp 10 năm nay lại tuyển sinh vượt chỉ tiêu, phá vỡ tiền lệ với 16 lớp. Lớp thừa ra đó chỉ đành “chen chân” vào khu vực của khối 11 và khối 12.
Hành lang dẫn đến Sùng Minh Lâu ngập tràn ánh sáng. Làn gió khô nóng đung đưa những giò lan ngàn lá treo dọc hành lang, kéo dài cái bóng của chúng trên nền đá cẩm thạch.
Sùng Minh Lâu có sáu phòng học mỗi tầng, hành lang nằm ở vị trí chính giữa, khối lớp 11 ở dưới, khối lớp 12 ở trên.
Lớp 16 khối 10 nằm gần lớp 5 khối 11, chiếm luôn phòng học vốn thuộc về lớp 6 khối 11.
Lục Thiên Phàm nghe thấy hai nam sinh đi phía trước trò chuyện, nội dung thu hút sự chú ý của cô, khiến cô tạm thời quên đi nỗi bực dọc vì phải leo bộ lên tận tầng 5.
“Anh Cẩu đùa gì vậy chứ, mẹ tôi đã dặn ông ấy đừng xếp hai đứa mình cùng lớp rồi, thế mà ông ấy thì hay rồi, lại xếp sang lớp kế bên.”
Một nam sinh khác cũng thoải mái đáp lại: “Ông ta lấy đâu ra cái gan đó chứ?”
“Hai ngày nữa là đập thông tường ngay.”
“Thành bạn cùng bàn luôn.”
Họ ăn ý vỗ tay cái bốp.
Dựa vào nội dung cuộc đối thoại, hai nam sinh này hẳn là học sinh khối 11.
Trong đầu Lục Thiên Phàm hiện lên một suy đoán đầy hả hê.
Quả nhiên, khi họ đi đến cửa lớp 5 khối 11, nhìn vào từ cửa sau của lớp bên cạnh, một màu đồng phục hoàn toàn khác biệt với đồng phục khối 11 đập vào mắt. Hai người đi phía sau lập tức im bặt.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được bọn họ đã “đứng hình” tại chỗ ra sao, rồi kinh ngạc nhìn bảng tên lớp 16 khối 10. Đứng sững một giây, họ đồng thời lầm bầm chửi rủa:
Cách đó vài bước chân, một giọng nam bỗng nhiên vọng tới, nghe qua thì có vẻ dửng dưng, nhưng ngẫm kỹ lại, từng câu từng chữ đều như đang nghiến răng nghiến lợi: “Lớp 10-16.”
“Một lũ gà con thừa thãi.” Một nam sinh khác tiếp lời, giọng nói cợt nhả, dù bị tiếng mưa che lấp đi một chút, vẫn có thể cảm nhận được nỗi oán giận ngập trời.
Lục Thiên Phàm suýt bật thành tiếng cười, cô ấy vội vàng vừa ra dấu hiệu vừa dùng khẩu hình nói với Trang Thù Tuyệt: “Uyên Uyên số khổ, Uyên Uyên số khổ.”
Chuyện này là từ nửa năm trước, vào chính cái ngày Lục Thiên Phàm đến trường báo danh.
Cô ấy vất vả lắm mới bò lên đến tầng năm của khu nhà học khối 10. Khi nhìn thấy tấm bảng lớp 【 Lớp 10-15 】 trên khung cửa phòng học cuối hành lang, cô ấy chợt nhận ra một vấn đề: Khu nhà học có 5 tầng, mỗi tầng chỉ có 3 phòng học, vậy lớp 16 ở đâu ra?
Các bạn học lớp 10-15 dường như đã quá quen với cảnh này, nhiệt tình chỉ đường cho cô ấy: “Lớp 16 ở khu nhà đằng trước kia.”
Trung học Viễn Kiều có hai khối nhà học riêng biệt: khối Tĩnh Tư dành riêng cho học sinh khối 10, và khối Sùng Minh dùng chung cho khối 11 và khối 12. Hai khối nhà này đứng sừng sững, cái trước cái sau, mỗi tầng đều được nối với nhau bằng một hành lang chung.
Hành lang dẫn đến Sùng Minh Lâu ngập tràn ánh sáng. Làn gió khô nóng đung đưa những giò lan ngàn lá treo dọc hành lang, kéo dài cái bóng của chúng trên nền đá cẩm thạch.
Sùng Minh Lâu có sáu phòng học mỗi tầng, hành lang nằm ở vị trí chính giữa, khối lớp 11 ở dưới, khối lớp 12 ở trên.
Lớp 16 khối 10 nằm gần lớp 5 khối 11, chiếm luôn phòng học vốn thuộc về lớp 6 khối 11.
Lục Thiên Phàm nghe thấy hai nam sinh đi phía trước trò chuyện, nội dung thu hút sự chú ý của cô, khiến cô tạm thời quên đi nỗi bực dọc vì phải leo bộ lên tận tầng 5.
Một nam sinh khác cũng thoải mái đáp lại: “Ông ta lấy đâu ra cái gan đó chứ?”
“Hai ngày nữa là đập thông tường ngay.”
“Thành bạn cùng bàn luôn.”
Họ ăn ý vỗ tay cái bốp.
Dựa vào nội dung cuộc đối thoại, hai nam sinh này hẳn là học sinh khối 11.
Trong đầu Lục Thiên Phàm hiện lên một suy đoán đầy hả hê.
Quả nhiên, khi họ đi đến cửa lớp 5 khối 11, nhìn vào từ cửa sau của lớp bên cạnh, một màu đồng phục hoàn toàn khác biệt với đồng phục khối 11 đập vào mắt. Hai người đi phía sau lập tức im bặt.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được bọn họ đã “đứng hình” tại chỗ ra sao, rồi kinh ngạc nhìn bảng tên lớp 16 khối 10. Đứng sững một giây, họ đồng thời lầm bầm chửi rủa:
0
0
18 giờ trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
