0 chữ
Chương 9
Chương 9
Còn khoảng hai mươi phút nữa, sinh viên mới lần lượt được cho vào. Ghế bên cạnh cô cũng nhanh chóng có người ngồi xuống.
Kiều Noãn vô thức liếc sang, bỗng khựng lại.
Đó là một người đàn ông. Thoạt nhìn, dáng dấp như ngoài hai mươi, nhưng khí chất toàn thân lại toát lên sự trầm ổn chín chắn của một người đàn ông ngoài ba mươi.
Rõ ràng chẳng phải sinh viên, mà cũng không giống thầy giáo.
Kiều Noãn đưa mắt trở về phía sân khấu. Nhiều năm kinh nghiệm mách bảo cô rằng — có vài người, tốt nhất đừng nên hiếu kỳ.
Phía trước phía sau đều ồn ào, gần đến giờ bắt đầu, ánh đèn trong hội trường dần điều chỉnh tối xuống. Hai người họ bị kẹp giữa đám sinh viên đông nghịt, chẳng hề nổi bật chút nào.
“Xin chào mừng...” – giọng MC đầy kích động. Kiều Noãn thì mặt không cảm xúc, mãi đến khi Từ Khác bước lên sân khấu, cô mới ngồi thẳng dậy.
Từ Khác còn trẻ, đúng độ tuổi vàng ba mươi của đàn ông. Vừa thành đạt, vừa có nụ cười lơ đãng nơi khóe môi. Bên dưới, mấy cô nữ sinh liền hét vang cả hội trường.
Ngồi cạnh, Vinh Cẩn khẽ nhíu mày. Anh ghét nhất mấy nơi quá ồn ào, tiếng hét the thé phía sau như muốn xuyên thủng màng nhĩ. May mà bên phải là nam sinh, còn bên trái lại là cô gái im lặng đến lạ.
“Xin chào, tôi là Từ Khác.”
Bên dưới lại một tràng gào thét, Từ Khác mỉm cười đưa tay, khéo léo hạ nhiệt đám đông rồi bắt đầu bài diễn thuyết.
Người đàn ông này quả thực có bản lĩnh, quan điểm đưa ra đều mới mẻ, khiến Kiều Noãn không ngừng ghi chép. Đèn tối quá, nét chữ hơi nguệch ngoạc.
Cuối buổi, Từ Khác cười nói: “Để tôi ra cho mọi người một bài tập nhỏ nhé. Ai sau này đi phỏng vấn ở Vinh thị mà mang theo đáp án, sẽ được cộng điểm đó. Vinh thị, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất cho sự nghiệp của các bạn.”
Ánh sáng hội trường bật sáng trở lại. Tiếp theo là phần hỏi đáp, có người tranh thủ giơ điện thoại chụp slide bài tập, có người háo hức giơ tay đặt câu hỏi.
Kiều Noãn cúi đầu, cẩn thận viết đề bài vào sổ. Toàn số liệu dày đặc. Cô thử nhẩm qua, mới biết đây là đề mở phân tích xu hướng kinh tế.
Cũng phải thôi, đường đường là quản lý của Vinh thị, sao có thể cho một bài tính toán vô thưởng vô phạt.
Hai năm nay Vinh thị tuyển không ít nhân tài, ai nấy đều vừa có năng lực, vừa nhiệt huyết.
“Xin hỏi ngài Từ, ông chủ của quý công ty, ngài Vinh Cẩn là người như thế nào ạ?”
Câu hỏi làm Kiều Noãn hơi sững lại, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.
Rõ ràng Từ Khác cũng hơi ngây người, rồi nhanh chóng nở nụ cười, câu đầu tiên: “Ông chủ của chúng tôi... rất đẹp trai.”
Toàn trường đồng loạt câm nín. Ai ngờ anh ta lại trả lời như vậy!
Cuốn sổ trên đùi Kiều Noãn tuột xuống đất. Cô cúi người định nhặt thì người đàn ông bên cạnh đã nhanh hơn một bước.
Thật lòng mà nói, khi cúi xuống nhặt quyển sổ kia, Vinh Cẩn cũng hơi sững sờ.
Hôm nay mình mà cũng biết ga lăng vậy à?
Anh phủi nhẹ lớp bụi trên sổ, chuẩn bị đưa cho cô, nhưng khi nhìn rõ gương mặt — lại khựng người.
Là cô ta?
“Xin lỗi, anh có thể trả lại cho tôi được không?” Kiều Noãn mỉm cười, khách khí mà xa cách.
Vinh Cẩn cúi mắt lướt qua trang giấy đang mở, khóe môi nhếch lên: “Cô rất có năng khiếu.”
“Cảm ơn.” Cô nhận lại sổ từ tay anh.
Kiều Noãn vô thức liếc sang, bỗng khựng lại.
Đó là một người đàn ông. Thoạt nhìn, dáng dấp như ngoài hai mươi, nhưng khí chất toàn thân lại toát lên sự trầm ổn chín chắn của một người đàn ông ngoài ba mươi.
Rõ ràng chẳng phải sinh viên, mà cũng không giống thầy giáo.
Kiều Noãn đưa mắt trở về phía sân khấu. Nhiều năm kinh nghiệm mách bảo cô rằng — có vài người, tốt nhất đừng nên hiếu kỳ.
Phía trước phía sau đều ồn ào, gần đến giờ bắt đầu, ánh đèn trong hội trường dần điều chỉnh tối xuống. Hai người họ bị kẹp giữa đám sinh viên đông nghịt, chẳng hề nổi bật chút nào.
“Xin chào mừng...” – giọng MC đầy kích động. Kiều Noãn thì mặt không cảm xúc, mãi đến khi Từ Khác bước lên sân khấu, cô mới ngồi thẳng dậy.
Ngồi cạnh, Vinh Cẩn khẽ nhíu mày. Anh ghét nhất mấy nơi quá ồn ào, tiếng hét the thé phía sau như muốn xuyên thủng màng nhĩ. May mà bên phải là nam sinh, còn bên trái lại là cô gái im lặng đến lạ.
“Xin chào, tôi là Từ Khác.”
Bên dưới lại một tràng gào thét, Từ Khác mỉm cười đưa tay, khéo léo hạ nhiệt đám đông rồi bắt đầu bài diễn thuyết.
Người đàn ông này quả thực có bản lĩnh, quan điểm đưa ra đều mới mẻ, khiến Kiều Noãn không ngừng ghi chép. Đèn tối quá, nét chữ hơi nguệch ngoạc.
Cuối buổi, Từ Khác cười nói: “Để tôi ra cho mọi người một bài tập nhỏ nhé. Ai sau này đi phỏng vấn ở Vinh thị mà mang theo đáp án, sẽ được cộng điểm đó. Vinh thị, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất cho sự nghiệp của các bạn.”
Kiều Noãn cúi đầu, cẩn thận viết đề bài vào sổ. Toàn số liệu dày đặc. Cô thử nhẩm qua, mới biết đây là đề mở phân tích xu hướng kinh tế.
Cũng phải thôi, đường đường là quản lý của Vinh thị, sao có thể cho một bài tính toán vô thưởng vô phạt.
Hai năm nay Vinh thị tuyển không ít nhân tài, ai nấy đều vừa có năng lực, vừa nhiệt huyết.
“Xin hỏi ngài Từ, ông chủ của quý công ty, ngài Vinh Cẩn là người như thế nào ạ?”
Câu hỏi làm Kiều Noãn hơi sững lại, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.
Rõ ràng Từ Khác cũng hơi ngây người, rồi nhanh chóng nở nụ cười, câu đầu tiên: “Ông chủ của chúng tôi... rất đẹp trai.”
Cuốn sổ trên đùi Kiều Noãn tuột xuống đất. Cô cúi người định nhặt thì người đàn ông bên cạnh đã nhanh hơn một bước.
Thật lòng mà nói, khi cúi xuống nhặt quyển sổ kia, Vinh Cẩn cũng hơi sững sờ.
Hôm nay mình mà cũng biết ga lăng vậy à?
Anh phủi nhẹ lớp bụi trên sổ, chuẩn bị đưa cho cô, nhưng khi nhìn rõ gương mặt — lại khựng người.
Là cô ta?
“Xin lỗi, anh có thể trả lại cho tôi được không?” Kiều Noãn mỉm cười, khách khí mà xa cách.
Vinh Cẩn cúi mắt lướt qua trang giấy đang mở, khóe môi nhếch lên: “Cô rất có năng khiếu.”
“Cảm ơn.” Cô nhận lại sổ từ tay anh.
1
0
1 ngày trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
