TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Ra về, Hướng Mẫn còn ngoái lại mấy lần. Kiều Noãn vốn chẳng phải người tham ăn, càng không có thói quen nhận đồ từ người lạ.

Hai người vừa thanh toán xong, bên cạnh bỗng vang lên một giọng trầm thấp, đầy từ tính:

“Kiều tiểu thư, thỏi son ấy…dùng có hợp không?”

Đồng tử Kiều Noãn lập tức co rút, nhưng khi ngẩng lên thì chỉ còn thấy bóng lưng Vinh Cẩn đang đi khuất nơi cầu thang.

“Cậu…cậu quen anh ta thật hả?” Hướng Mẫn rốt cuộc không kìm nổi, trong lòng run lên. Người đàn ông kia từ khí chất đến cách ăn mặc, tất cả đều là hàng hiếm có khó tìm. Không, phải nói là hàng thượng đẳng trong thượng đẳng!

Kiều Noãn ngẩn ra một lát, rồi chỉ lắc đầu: “ Để mình hỏi rõ lại đã”

Trên lầu, Vinh Cẩn vừa nhàn nhã ngâm nga vừa đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn theo bóng dáng cô. Hôm nay anh thả cho cô rời đi, e rằng sau này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại ở đây nữa.

Nhưng… anh nhếch môi cười, tự tin chắc nịch: “Ngày mai, cô nhất định sẽ lại xuất hiện!”

Thế nhưng, kế hoạch vốn dĩ đẹp đẽ, lại chẳng theo kịp hiện thực.

Ngày hôm sau, Vinh Cẩn ngồi trong quán chờ suốt cả buổi chiều, mặt sầm sì, nhưng cuối cùng cũng không thấy người đâu.

Kiều Noãn đi đâu sao?

Cô không đến quán, mà đi bàn hợp đồng. Và lần này, cô không phải “bên B”, mà chính là “bên A” trong bản hợp đồng quan trọng.

Đây là một hạng mục then chốt trong dự án Dư Sang, tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót. Tất cả các mắt xích quan trọng, Kiều Noãn đều đích thân ra mặt.

“Điều khoản vi phạm thế này…” Giám đốc Mã của công ty Minh Đạt nhìn bản hợp đồng, hơi do dự.

Kiều Noãn điềm nhiên đáp: “Dự án Dư Sang yêu cầu gấp, các bước đều nối liền nhau. Tôi biết các anh làm được. Bảy ngày, chắc chắn kịp. Nếu các anh không hoàn thành, chúng tôi cũng không thể kịp bàn giao cho Dư Sang. Lúc ấy, tiền phạt có cao hơn nữa cũng chẳng bù nổi tổn thất.”

Giám đốc Mã lau mồ hôi, vội gật đầu: “Hiểu, hiểu rồi! Đảm bảo bảy ngày xong!”

Kiều Noãn khẽ gật, sau khi thấy đối phương ký tên xong, cô thu bản hợp đồng lại:

“Đợi giám đốc Lý ký nốt, mai tôi sẽ gửi một bản khác cho các anh.”

“Được, được! Tổ trưởng Kiều cứ yên tâm, Minh Đạt nhất định hoàn thành trong bảy ngày!” Giám đốc Mã cười niềm nở, cung kính hẳn ra. Vị nữ tổ trưởng này, ông đã làm việc vài lần, tuyệt đối không dám xem thường.

Trong thương trường, phụ nữ ít nhiều vẫn bị coi nhẹ. Nhưng Kiều Noãn, ông không dám lơ là dù chỉ một chút.

Cô đứng dậy, gương mặt trang điểm tinh tế, từng cử chỉ đều mang theo khí chất tự tin, ưu nhã. Đôi môi cong khẽ cười: “Không được phép có sai sót nào đâu.”

“Chắc chắn không! Cô cứ yên tâm!”

Nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối. Kiều Noãn trực tiếp lái xe về nhà.

Trong khi đó, ở quán, Vinh Cẩn vẫn ngồi im lìm, mặt đen như mực, nghiến răng ken két:

“Cô chính là… đối xử với ân nhân cứu mạng mình như thế sao?!”

Bên cạnh, Dương Chu co rúm cổ, thầm lẩm bẩm: “Quan trọng là... “ân nhân cứu mạng” này rõ ràng có ý đồ khác, đâu có trong sáng gì cho lắm!

1

0

1 ngày trước

21 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.