TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Vệ Sĩ Của Cậu

Đêm đó, gió mùa se lạnh tràn về thành phố, cuốn theo mùi bụi đường và hơi ẩm ngai ngái. Bùi Cẩn kéo cao cổ áo, bước ra khỏi quán cà phê nơi cậu làm thêm. Đồng hồ treo tường trong quán đã chỉ hơn mười giờ đêm, sương mù lờ mờ giăng khắp ngã tư. Cậu rùng mình. Đường về nhà chẳng xa, nhưng đoạn đường vắng ban đêm luôn khiến cậu bất an.

Vừa rẽ vào con hẻm nhỏ, Bùi Cẩn giật mình khi thấy một dáng người dựa lưng vào xe máy, đứng dưới ngọn đèn đường nhấp nháy. Dưới ánh sáng vàng nhạt, mái tóc đen lòa xòa, đôi mắt hẹp cong lên như cười.

"Cuối cùng cũng xong việc rồi à?"

"Khương Hoài? Sao anh lại ở đây?" Bùi Cẩn kinh ngạc.

Khương Hoài hất mặt, giọng lười biếng: "Tôi rảnh. Không cho tôi đón cậu à?"

"Không… không cần đâu, tôi tự về được."

"Đêm khuya như thế này, đi một mình nguy hiểm lắm. Lên xe đi, tôi chở."

Bùi Cẩn lúng túng. Cậu vốn không quen nhờ vả ai, nhưng đối diện với ánh mắt nửa cười nửa nghiêm túc của hắn, cuối cùng đành ngoan ngoãn ngồi lên xe, khẽ ôm lấy lưng Khương Hoài.

"Ôm chặt vào, tôi phóng nhanh đấy."

"Ừm…"

Tiếng xe máy nổ vang, lướt qua những con phố vắng tanh. Không hiểu sao, Bùi Cẩn cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, ngón tay cậu khẽ siết chặt áo hắn.

Họ vừa rẽ vào con đường tắt cắt ngang khu chợ cũ, phía trước bỗng vang lên tiếng cười khả ố.

"Này, nhìn xem, hai thằng nhóc đêm hôm còn lượn lờ kìa!"

Ba gã thanh niên đứng chắn giữa đường, đầu tóc nhuộm xanh đỏ, cơ thể xăm trổ. Một tên ném điếu thuốc xuống đất, giẫm mạnh.

"Đi đâu đấy, em trai? Có tiền lẻ cho bọn anh uống rượu không?"

Khương Hoài nheo mắt, kéo chân chống xe xuống, quay đầu nhìn: "Bùi Cẩn, xuống xe."

"Cái gì?" Bùi Cẩn hoảng hốt.

"Xuống xe. Đứng sau tôi."

Tên đầu xanh cười khẩy: "Ơ kìa, anh chưa làm gì đã định bỏ chạy à?"

"Người chạy là bọn mày." Giọng Khương Hoài hạ xuống lạnh lẽo.

Bùi Cẩn đứng bên cạnh, lòng bàn tay toát mồ hôi. Cậu chưa từng thấy Khương Hoài như thế này: sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh, cơ thể căng ra như một con dã thú chuẩn bị tấn công.

Tên đầu đỏ vung gậy sắt: "Ngon thì nhào vô!"

Ngay khoảnh khắc đó, Khương Hoài lao tới.

Tiếng nắm đấm nện vào mặt vang lên trần trụi, tên đầu xanh loạng choạng ngã xuống đất. Tên đầu đỏ hốt hoảng vung gậy, nhưng Khương Hoài né được, tung chân đá thẳng vào bụng hắn. Tên thứ ba chạy đến, định đánh lén, liền bị hắn túm cổ áo, giật mạnh, quật xuống đường.

Bùi Cẩn sững sờ, toàn thân cứng đờ. Trong nháy mắt, ba kẻ côn đồ đã nằm rêи ɾỉ dưới đất, không dám nhúc nhích.

Khương Hoài cúi xuống, gằn giọng: "Đêm hôm, đừng có gây chuyện. Biến!"

Ba tên lồm cồm bò dậy, cắm đầu chạy mất.

Bùi Cẩn nuốt khan, đôi mắt mở to: "Anh... Anh học đâu ra mấy thứ này vậy? Lợi hại quá!"

Khương Hoài quay lại, phủi bụi trên tay, cười nhạt: "Tôi là ai, cậu quên rồi à? Mấy trò con nít này chẳng đáng gì."

"Nhưng… nhưng đánh nhau thế này…"

"Không sao đâu." Hắn xoa đầu cậu, bàn tay hơi thô ráp nhưng dịu dàng lạ kỳ: "Tôi không để ai động vào cậu được."

Bùi Cẩn bối rối, mặt đỏ lên, lắp bắp: "Anh… anh đúng là rắc rối…"

"Ừ, tôi biết." Khương Hoài cười, đôi mắt cong cong: "Lên xe, tôi chở về."

Suốt quãng đường còn lại, Bùi Cẩn ngồi sau xe, tim đập thình thịch. Cậu áp trán lên lưng Khương Hoài, khẽ nhắm mắt lại.

Trong lòng cậu vang lên một giọng nói nhỏ xíu: “Hóa ra anh ta không chỉ là học trò rắc rối của mình. Anh ta… còn là người mình không thể ghét nổi nữa.”

Ánh đèn đường lướt qua, rọi lên hai cái bóng lặng lẽ chở nhau đi giữa màn đêm. Và ở đâu đó, những nhịp tim bối rối bắt đầu run rẩy khẽ khàng.

15

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.