TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 4: Nụ cười

Người phụ nữ đứng trên bục giảng, mang theo nụ cười dịu dàng hỏi Thương Hiểu Nhiễm: “Em ‘A’ cái gì thế?”

Thương Hiểu Nhiễm, người vốn luôn hoạt bát, bỗng ngập ngừng: “Cô Đường đâu rồi ạ?”

Cô Đường là giáo viên dạy Văn trước đây của họ, một người phụ nữ trung niên luôn thích uốn mái tóc dài ngang vai của mình thành những lọn xoăn tít như mì ăn liền.

Người phụ nữ trẻ trả lời: “Chồng cô Đường chuyển công tác, nên cô ấy cũng đi theo rồi.”

“Bắt đầu từ học kỳ này, tôi sẽ dạy Văn cho các em.”

Chị xoay người, cầm một mẩu phấn, viết lên bảng đen ba chữ “Khúc Thanh Trừng”: “Các em có thể gọi tôi là cô giáo Khúc.”

Chúc Dao, tai vẫn đeo phone, mắt không rời tấm bảng đen, nhận ra một điều: một Khúc Thanh Trừng thanh tao như đóa thủy tiên, lại sở hữu nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng đến bất ngờ.

Nét chữ của đàn ông.

Bên dưới, đã có một bạn nam bắt đầu ồn ào: “Ối chà, cô giáo Khúc, liệu có khuynh quốc khuynh thành không đây?”

Khúc Thanh Trừng cười, đáp lại: “Trò đùa này, tôi nghe từ hồi cấp hai rồi.”

Chị cúi xuống nhìn danh sách lớp, rồi gọi tên cậu học trò đó: “Dịch Tư Viễn.”

Cả lớp, đặc biệt là các bạn nam, đều nhao nhao lên.

Khúc Thanh Trừng hỏi: “‘Thanh trừng’ là có ý gì?”

Chị lại xoay người, viết lên bảng đen một dòng chữ: “Bảo thần minh chi thanh trừng hề, tinh khí nhập nhi thô uế trừ.” (1)

“Như vậy có giúp em hiểu được không?”

Dịch Tư Viễn ngả ghế ra sau một cách ngổ ngáo: “Thưa cô, ‘Trừng’ trong ‘trừng mắt’ ạ?”

Cả lớp được một trận cười vang.

Sau màn giới thiệu, Khúc Thanh Trừng trở lại vẻ nghiêm túc: “Tôi đã xem bài thi cuối kỳ năm lớp 10 của các em, và phát hiện ra phần lớn các em bị kéo điểm ở môn Văn đều là do bài làm văn.”

Dù nghiêm túc, giọng chị vẫn ôn tồn, nhỏ nhẹ: “Điểm văn không cao thì có gì phải sợ? Các em có thể tập viết nhật ký mà.”

Bên dưới bục giảng lại vang lên một tràng cười, có người còn bắt đầu đập bàn.

“Cô ơi, tụi em lớp 11 rồi chứ có phải lớp 2 đâu.”

“Em tốt nghiệp tiểu học xong là không viết nhật ký nữa rồi.”

“Nhật ký thì viết cái gì ạ? Hôm nay là một ngày vui, ngày mai lại là một ngày vui, ngày kia vẫn là một ngày vui sao?”

Thương Hiểu Nhiễm đột nhiên cất tiếng: “Các cậu trật tự đi!”

Dịch Tư Viễn vẫn còn đang đập bàn cười, Thương Hiểu Nhiễm lườm cậu ta: “Dịch Tư Viễn, cậu còn ồn nữa, tin tớ kể bí mật của cậu cho cả lớp không?”

Dịch Tư Viễn im bặt ngay lập tức, nhưng những người khác lại được dịp hùa theo: “Ối chà, bí mật gì thế!”

Khúc Thanh Trừng đứng trên bục giảng, ôn tồn nói: “Được rồi, được rồi.”

“Việc viết nhật ký đâu có phân biệt tuổi tác.”

Một bạn nam hỏi: “Thưa cô, cô có viết nhật ký không ạ?”

“Có chứ.”

“Em muốn xem!”

“Không được.”

“Tại sao ạ? Không thể dùng làm bài văn mẫu cho tụi em học tập sao?”

“Em ra hiệu sách cổng trường mua một cuốn sách tham khảo văn mẫu là được rồi còn gì?” Khúc Thanh Trừng cười: “Tôi với em lại chẳng thân thiết.”

Cả lớp lại được một trận cười nữa.

Chúc Dao ngồi lặng im ở dãy bàn thứ ba từ dưới lên, ngắm nhìn Khúc Thanh Trừng trên bục giảng với nụ cười hiền hòa.

Học sinh trung học ở tuổi này là vậy đấy, vừa ngông cuồng lại vừa thích bắt nạt người mới. Nhìn thấy một cô giáo trẻ, họ luôn cho rằng mình mới là “ma cũ” của trường, lúc nào cũng muốn ra oai một phen.

Nhưng Chúc Dao nhạy cảm nhận ra rằng, trong cái vẻ ra oai ấy, còn ẩn giấu cả sự ngượng ngùng và phấn khích khi muốn thu hút sự chú ý của Khúc Thanh Trừng.

Câu nói của Thương Hiểu Nhiễm lại vang lên bên tai Chúc Dao: “Trông xinh thật đấy.”

Có phải ai cũng nghĩ vậy không? Rằng Khúc Thanh Trừng rất xinh đẹp?

Chuông tan học vang lên. Chúc Dao thấy Thương Hiểu Nhiễm với nụ cười rạng rỡ chạy lên bục giảng, nói chuyện gì đó với Khúc Thanh Trừng.

Khúc Thanh Trừng cười rất dịu dàng, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng tinh tế chăm chú nhìn Thương Hiểu Nhiễm.

Chúc Dao ngồi yên tại chỗ, tay đút trong túi quần đồng phục, tai nhét phone. Dù chẳng bật bản nhạc nào, nhưng với khoảng cách xa xôi từ dãy bàn thứ ba, cộng với tiếng ồn ào của bạn bè, cô không thể nào nghe được Thương Hiểu Nhiễm đang nói gì.

Họ đang nói gì vậy nhỉ?

Chúc Dao thật sự không nghĩ ra được họ có thể nói gì. Nếu là cô lúc này bước lên, có lẽ ngoài câu “Cảm ơn chị hôm nay đã giúp em mang sách”, và nhận lại câu “Không có gì” của Khúc Thanh Trừng, cuộc đối thoại sẽ rơi vào im lặng ngượng ngùng.

Trước khi tiết học tiếp theo bắt đầu, cái tên “Khúc Thanh Trừng” trên bảng đã bị học sinh trực nhật lau đi.

Chúc Dao nhìn đăm đăm lên tấm bảng, nhìn ba chữ “Khúc Thanh Trừng” dần biến thành những vệt nước mờ nhòe, rồi biến mất hoàn toàn.

Cô chợt nhận ra một cô bạn đi ngang qua chỗ mình, đã nhìn cô bằng một ánh mắt rất sâu.

Ánh mắt ấy làm cô chợt nhớ lại những lời bàn tán mình nghe được trong nhà vệ sinh: “Lúc nào cũng thấy Chúc Dao có vẻ u ám thế nào ấy nhỉ?”

5

0

1 tháng trước

5 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.