0 chữ
Chương 7
Chương 7
Không nói nhiều lời, Sở Bách Thịnh rút tờ báo giải trí có tiêu đề giật gân “Con trai nhà giàu sống buông thả, nghi vấn tổ chức XXX tập thể, mua XXX”, rồi ném thẳng lên bàn trước mặt Lâm Hựu.
Trên trang nhất là bức ảnh Lâm Hựu trong bộ đồ quái dị, ăn mặc hở hang, tay khoác vai bá cổ với một đám thiếu gia tai tiếng. Góc chụp cố tình mờ ám, khiến cả cảnh tượng giống như một bữa tiệc trác táng đầy nghi vấn.
Chỉ cần liếc qua, ai cũng nghĩ Lâm Hựu là “trai bao” được gọi đến mua vui, mà lại còn là loại... rẻ tiền nhất.
Sở Bách Thịnh tưởng rằng khi ném tờ báo ra trước mặt, Lâm Hựu sẽ tái mặt, hoảng hốt thanh minh, rồi anh ta sẽ nhân cơ hội đó dứt khoát tuyên bố hủy hôn.
Mọi lời lẽ thất vọng, trách móc, thậm chí cả vẻ mặt lạnh lùng anh ta đều đã luyện sẵn trong đầu.
Ai ngờ Lâm Hựu chỉ liếc nhìn tờ báo một cái, ánh mắt dửng dưng, thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt.
“Lâm Hựu, tôi thật sự quá thất vọng về cậu.”
Sở Bách Thịnh lên tiếng, giọng đầy trách móc: “Nhà họ Sở chúng tôi ở thành phố B là gia tộc có danh tiếng, không thể chấp nhận được một người như cậu làm mất mặt.”
Thấy đối phương không phản ứng, anh ta hơi bất ngờ. Nhưng khao khát được thoát khỏi hôn ước để theo đuổi bạch nguyệt quang vẫn chiếm trọn tâm trí, khiến anh ta chẳng buồn bận tâm đến thái độ khác thường của Lâm Hựu, chỉ muốn nhanh chóng nói ra lời thoại chính: “Tôi muốn hủy hôn.”
Với anh ta chuyện hôn nhân này có hay không chẳng ảnh hưởng gì. Miễn sao anh ta được rút lui mà vẫn giữ được tư cách đạo đức, đóng vai “người bị hại” chứ không phải kẻ bội ước.
Nhưng Lâm Hựu giờ không còn là nguyên chủ, kẻ từng yêu say đắm Sở Bách Thịnh đến mức mù quáng. A hiểu rất rõ tất cả những gì đang diễn ra đều nằm trong tính toán của đối phương, nên chẳng buồn phối hợp diễn kịch, chỉ hỏi thẳng: “Rồi sao?”
Sở Bách Thịnh khựng một nhịp, sau đó nghiêm mặt, giọng đầy bi thương: “Chúng ta hủy hôn đi. Tôi cần một người bạn đời biết lo toan, chứ không phải người khiến tôi suốt ngày phải giải quyết hậu quả.”
Lâm Uân lập tức diễn sâu, lộ ra vẻ ngỡ ngàng: “Anh Bách Thịnh...”
Cậu ta vốn đoán được mục đích chuyến đi này là để hủy hôn, đi theo tới tận đây cũng chỉ để nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lâm Hựu lúc bị đá. Nhưng lúc này vẫn diễn cho đủ vai bằng ánh mắt ngỡ ngàng, biểu cảm choáng váng, cứ như thể hoàn toàn không biết trước chuyện gì.
Trên trang nhất là bức ảnh Lâm Hựu trong bộ đồ quái dị, ăn mặc hở hang, tay khoác vai bá cổ với một đám thiếu gia tai tiếng. Góc chụp cố tình mờ ám, khiến cả cảnh tượng giống như một bữa tiệc trác táng đầy nghi vấn.
Chỉ cần liếc qua, ai cũng nghĩ Lâm Hựu là “trai bao” được gọi đến mua vui, mà lại còn là loại... rẻ tiền nhất.
Sở Bách Thịnh tưởng rằng khi ném tờ báo ra trước mặt, Lâm Hựu sẽ tái mặt, hoảng hốt thanh minh, rồi anh ta sẽ nhân cơ hội đó dứt khoát tuyên bố hủy hôn.
Mọi lời lẽ thất vọng, trách móc, thậm chí cả vẻ mặt lạnh lùng anh ta đều đã luyện sẵn trong đầu.
“Lâm Hựu, tôi thật sự quá thất vọng về cậu.”
Sở Bách Thịnh lên tiếng, giọng đầy trách móc: “Nhà họ Sở chúng tôi ở thành phố B là gia tộc có danh tiếng, không thể chấp nhận được một người như cậu làm mất mặt.”
Thấy đối phương không phản ứng, anh ta hơi bất ngờ. Nhưng khao khát được thoát khỏi hôn ước để theo đuổi bạch nguyệt quang vẫn chiếm trọn tâm trí, khiến anh ta chẳng buồn bận tâm đến thái độ khác thường của Lâm Hựu, chỉ muốn nhanh chóng nói ra lời thoại chính: “Tôi muốn hủy hôn.”
Với anh ta chuyện hôn nhân này có hay không chẳng ảnh hưởng gì. Miễn sao anh ta được rút lui mà vẫn giữ được tư cách đạo đức, đóng vai “người bị hại” chứ không phải kẻ bội ước.
Sở Bách Thịnh khựng một nhịp, sau đó nghiêm mặt, giọng đầy bi thương: “Chúng ta hủy hôn đi. Tôi cần một người bạn đời biết lo toan, chứ không phải người khiến tôi suốt ngày phải giải quyết hậu quả.”
Lâm Uân lập tức diễn sâu, lộ ra vẻ ngỡ ngàng: “Anh Bách Thịnh...”
Cậu ta vốn đoán được mục đích chuyến đi này là để hủy hôn, đi theo tới tận đây cũng chỉ để nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lâm Hựu lúc bị đá. Nhưng lúc này vẫn diễn cho đủ vai bằng ánh mắt ngỡ ngàng, biểu cảm choáng váng, cứ như thể hoàn toàn không biết trước chuyện gì.
3
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
