0 chữ
Chương 47
Chương 47
Cậu từng tìm hiểu thông tin về cái người đã ăn hϊếp Dư Duệ này, vậy mà lục tung cả mạng lên cũng không tìm nổi một bức ảnh nào của Lâm Hựu không kẻ mắt, không đánh khói. Cái tên này dường như chẳng bao giờ dám để mặt mộc ra ngoài gặp ai.
Trong đầu Trì Việt đã đóng khung sẵn suy nghĩ người như thế chắc chắn tẩy trang ra thì phải xấu đến mức không dám gặp ai.
Cậu không hiểu nổi Lâm Hựu đã làm cách nào để lừa được đạo diễn và ban giám khảo. Nhưng hôm nay cậu đã yêu Lâm Hựu không được trang điểm mắt đậm đến đoàn phim, chắc chắn sẽ lộ nguyên hình.
Lúc đó, chỉ cần lấy lý do “không phù hợp với hình tượng nhân vật” là có thể ép Cố Tu Văn đổi người được rồi.
Dù sao thì nhân vật Tạ Tễ Nhiên trong giai đoạn sau của Thẩm Vân Bích cũng là một hình tượng nam thần, ngoại hình phải thật chỉn chu mới được.
“Anh Trì Trì, Lâm Hựu tới rồi!” Từ xa, Dư Nhất Nhất đã thấy Lâm Hựu xuất hiện, lập tức chạy về bên Trì Việt, lúc này đang nằm ườn lười biếng trên sofa, và đẩy cậu một cái để báo tin.
Trì Việt nhíu mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn, rồi miễn cưỡng quay đầu nhìn về hướng Dư Nhất Nhất chỉ.
Nhưng vừa nhìn xong, cậu lập tức sững người.
Lúc này, Lâm Hựu đang đứng bên cạnh đạo diễn Trần Thu Thanh, trò chuyện đầy tự nhiên.
Đạo diễn Trần vốn có ấn tượng rất tốt về anh, không ngừng dặn dò: “Tiểu Lâm đến rồi à, đoạn thử vai hôm qua tôi rất thích, cậu rất hợp với vai Tạ Tễ Nhiên. Hy vọng cậu tiếp tục giữ vững phong độ.”
“Đạo diễn, tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.” Lâm Hựu mỉm cười, khẽ gật đầu.
Trì Việt cứ thế nhìn người thanh niên đang trò chuyện với đạo diễn Trần, ánh mắt như phủ một lớp sáng dịu nhẹ.
Một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, cậu quay sang hỏi Dư Nhất Nhất: “Anh ta... Abg ta là Lâm Hựu?”
Cậu từng chắc mẩm rằng Lâm Hựu khi không trang điểm sẽ cực kỳ xấu xí, đến mức từng châm chọc Sở Bách Thịnh là bị mù mới có thể nhìn trúng loại người như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn chàng trai đang mỉm cười nói chuyện kia, Trì Việt lại đột nhiên không muốn tin anh là Lâm Hựu chút nào.
Không thể nào là Lâm Hựu được.
Một tên sát mã đặc tẩy trang ra sao có thể trông thế này?
Trì Việt chăm chú nhìn chàng trai kia. Dù trong đầu cậu cố gắng gắn cái tên Lâm Hựu với gương mặt ấy, cố bới móc tìm khuyết điểm để hạ thấp đối phương, thì ánh mắt vẫn cứ bị hút chặt không rời, chỉ thấy người kia đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong đầu Trì Việt đã đóng khung sẵn suy nghĩ người như thế chắc chắn tẩy trang ra thì phải xấu đến mức không dám gặp ai.
Cậu không hiểu nổi Lâm Hựu đã làm cách nào để lừa được đạo diễn và ban giám khảo. Nhưng hôm nay cậu đã yêu Lâm Hựu không được trang điểm mắt đậm đến đoàn phim, chắc chắn sẽ lộ nguyên hình.
Lúc đó, chỉ cần lấy lý do “không phù hợp với hình tượng nhân vật” là có thể ép Cố Tu Văn đổi người được rồi.
Dù sao thì nhân vật Tạ Tễ Nhiên trong giai đoạn sau của Thẩm Vân Bích cũng là một hình tượng nam thần, ngoại hình phải thật chỉn chu mới được.
Trì Việt nhíu mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn, rồi miễn cưỡng quay đầu nhìn về hướng Dư Nhất Nhất chỉ.
Nhưng vừa nhìn xong, cậu lập tức sững người.
Lúc này, Lâm Hựu đang đứng bên cạnh đạo diễn Trần Thu Thanh, trò chuyện đầy tự nhiên.
Đạo diễn Trần vốn có ấn tượng rất tốt về anh, không ngừng dặn dò: “Tiểu Lâm đến rồi à, đoạn thử vai hôm qua tôi rất thích, cậu rất hợp với vai Tạ Tễ Nhiên. Hy vọng cậu tiếp tục giữ vững phong độ.”
“Đạo diễn, tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.” Lâm Hựu mỉm cười, khẽ gật đầu.
Trì Việt cứ thế nhìn người thanh niên đang trò chuyện với đạo diễn Trần, ánh mắt như phủ một lớp sáng dịu nhẹ.
Cậu từng chắc mẩm rằng Lâm Hựu khi không trang điểm sẽ cực kỳ xấu xí, đến mức từng châm chọc Sở Bách Thịnh là bị mù mới có thể nhìn trúng loại người như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn chàng trai đang mỉm cười nói chuyện kia, Trì Việt lại đột nhiên không muốn tin anh là Lâm Hựu chút nào.
Không thể nào là Lâm Hựu được.
Một tên sát mã đặc tẩy trang ra sao có thể trông thế này?
Trì Việt chăm chú nhìn chàng trai kia. Dù trong đầu cậu cố gắng gắn cái tên Lâm Hựu với gương mặt ấy, cố bới móc tìm khuyết điểm để hạ thấp đối phương, thì ánh mắt vẫn cứ bị hút chặt không rời, chỉ thấy người kia đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
