0 chữ
Chương 1
Chương 1
"Mày làm sao vậy hả Lâm Hựu, sao lại hồ đồ đến mức gây ra chuyện như thế này?”
“Đã đính hôn với Bách Thịnh rồi, vậy mà còn lén lút ăn chơi bên ngoài, để người ta chụp được loạt ảnh không ra gì tung lên khắp mạng. Bây giờ mất mặt nhà họ Sở cũng thôi đi, nếu Bách Thịnh đòi hủy hôn thì cũng chẳng trách được.”
“Nhưng nếu nhà họ Sở nổi giận thật, kéo theo liên lụy tới cả nhà họ Lâm chúng ta thì biết phải làm sao?"
Lâm Chấn Văn vừa chỉ vào loạt ảnh chụp Lâm Hựu đang ôm ấp ai đó chẳng rõ là ai, vừa tức đến run cả người. Nước bọt văng tung tóe, miệng thì không ngừng mắng mỏ chàng trai đang nằm trên giường bệnh.
Bên cạnh ông ta, vợ hai là Tô Mai cũng chau mày phụ họa: "Đúng đấy! Ông cụ trước lúc mất vẫn không yên tâm về con, mới sắp xếp cho con một mối hôn sự tốt đến thế. Nhà họ Sở quyền thế lẫy lừng như vậy mà con chẳng biết quý trọng.”
“Đáng ra phải ngoan ngoãn chăm sóc Bách Thịnh, vậy mà lại còn đi lăng nhăng bên ngoài."
"Nếu biết sớm có ngày hôm nay, ông cụ thà đem mối hôn ước này gán cho Lâm Uân còn hơn. Ít ra nó không làm mất mặt đến vậy.”
“Không trông mong gì chuyện tận dụng cơ hội này để giúp nhà họ Lâm vực dậy, mà còn sợ con sẽ làm hại chúng ta, đắc tội với nhà họ Sở."
Nói tới đây, trong lòng Tô Mai lại bừng lên lửa giận. Bà ta chỉ cảm thấy ông cụ Lâm khi còn sống quá thiên vị, đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn cứ lo lắng cho Lâm Hựu.
Dù nhà họ Lâm đã sa sút từ lâu, ông cụ vẫn có thể dựa vào mối quan hệ và danh tiếng năm xưa mà tìm cho cháu trưởng một cuộc hôn nhân lý tưởng như vậy.
Còn Lâm Hựu thì sao?
Chẳng khác gì vách tường mục nát không dán nổi giấy. Cái mối hời mà Lâm Uân nằm mơ cũng chẳng dám mơ tới, lại rơi trúng đầu anh vậy mà anh chẳng biết trân trọng chút nào, còn để người ta chụp được mấy tấm ảnh đáng xấu hổ kia.
Thật sự khiến người ta không hiểu nổi, ông cụ Lâm rốt cuộc nhìn trúng anh ở điểm nào mà thương yêu thiên vị đến vậy?
Càng nghĩ, Tô Mai càng bực bội, ánh mắt lườm Lâm Hựu càng thêm sắc lạnh.
Lâm Hựu im lặng để mặc hai người mắng chửi. Đợi đến lúc họ chán mắng, giọng nói mới khẽ vang lên, trầm ổn mà điềm tĩnh: "Bố, con bị người ta hãm hại."
"Hãm hại? Ai rảnh rỗi tự nhiên đi hãm hại mày? Mấy chỗ mày lui tới chẳng phải do mày tự tìm đến à? Những kẻ con lăn lộn cùng, chẳng phải cũng do mày kết giao hay sao? Đã làm thì nhận, đừng ở đây quanh co chối cãi!"
“Đã đính hôn với Bách Thịnh rồi, vậy mà còn lén lút ăn chơi bên ngoài, để người ta chụp được loạt ảnh không ra gì tung lên khắp mạng. Bây giờ mất mặt nhà họ Sở cũng thôi đi, nếu Bách Thịnh đòi hủy hôn thì cũng chẳng trách được.”
“Nhưng nếu nhà họ Sở nổi giận thật, kéo theo liên lụy tới cả nhà họ Lâm chúng ta thì biết phải làm sao?"
Lâm Chấn Văn vừa chỉ vào loạt ảnh chụp Lâm Hựu đang ôm ấp ai đó chẳng rõ là ai, vừa tức đến run cả người. Nước bọt văng tung tóe, miệng thì không ngừng mắng mỏ chàng trai đang nằm trên giường bệnh.
Bên cạnh ông ta, vợ hai là Tô Mai cũng chau mày phụ họa: "Đúng đấy! Ông cụ trước lúc mất vẫn không yên tâm về con, mới sắp xếp cho con một mối hôn sự tốt đến thế. Nhà họ Sở quyền thế lẫy lừng như vậy mà con chẳng biết quý trọng.”
"Nếu biết sớm có ngày hôm nay, ông cụ thà đem mối hôn ước này gán cho Lâm Uân còn hơn. Ít ra nó không làm mất mặt đến vậy.”
“Không trông mong gì chuyện tận dụng cơ hội này để giúp nhà họ Lâm vực dậy, mà còn sợ con sẽ làm hại chúng ta, đắc tội với nhà họ Sở."
Nói tới đây, trong lòng Tô Mai lại bừng lên lửa giận. Bà ta chỉ cảm thấy ông cụ Lâm khi còn sống quá thiên vị, đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn cứ lo lắng cho Lâm Hựu.
Dù nhà họ Lâm đã sa sút từ lâu, ông cụ vẫn có thể dựa vào mối quan hệ và danh tiếng năm xưa mà tìm cho cháu trưởng một cuộc hôn nhân lý tưởng như vậy.
Còn Lâm Hựu thì sao?
Chẳng khác gì vách tường mục nát không dán nổi giấy. Cái mối hời mà Lâm Uân nằm mơ cũng chẳng dám mơ tới, lại rơi trúng đầu anh vậy mà anh chẳng biết trân trọng chút nào, còn để người ta chụp được mấy tấm ảnh đáng xấu hổ kia.
Càng nghĩ, Tô Mai càng bực bội, ánh mắt lườm Lâm Hựu càng thêm sắc lạnh.
Lâm Hựu im lặng để mặc hai người mắng chửi. Đợi đến lúc họ chán mắng, giọng nói mới khẽ vang lên, trầm ổn mà điềm tĩnh: "Bố, con bị người ta hãm hại."
"Hãm hại? Ai rảnh rỗi tự nhiên đi hãm hại mày? Mấy chỗ mày lui tới chẳng phải do mày tự tìm đến à? Những kẻ con lăn lộn cùng, chẳng phải cũng do mày kết giao hay sao? Đã làm thì nhận, đừng ở đây quanh co chối cãi!"
4
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
